Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2021

[Trans]Beautiful Beta Boy (chap 15)

                                                                           Chap15 :Hinata 

•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852

(Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

“Chờ đã, đây là phần hay nhất đấy . Mau xem con mèo sẽ làm gì đi! ”

Tobio nghiêng người gần hơn qua vai Suga. Trên điện thoại của đàn anh, một đoạn video quay cảnh một con mèo và con chó cuộn tròn với nhau đang được phát. Đột nhiên, con mèo nhỏ bé vươn người ra và vô tình đụng vào mũi con chó. Con chó nhảy lên, và cả hai con vật nhìn nhau với đôi mắt mở to vui nhộn. 

“Bị làm đau bởi một người bạn ” Suga lẩm bẩm, cười khúc khích trước trò đùa của chính mình.

Beta mang cười nhẹ, mặc dù nó là gượng ép. Cậu ấy thấy video dễ thương, nhưng không hài hước như Suga nói. Tuy nhiên, cậu vẫn rất vui khi Suga cho cậu ấy thấy những điều ngớ ngẩn như vậy. Đôi mắt Omega sáng lên, cảm giác phấn khích khi thấy phản ứng của Tobio. Thật ngọt ngào, và Tobio sẽ không bao giờ từ chối ở lâu hơn cạnh Suga hoặc chú ý vào anh ấy. 

Một cơn gió mạnh thổi qua, Suga rùng mình trước khi nhích lại gần Tobio để được sưởi ấm. Beta không bận tâm lắm. Da cậu đỏ bừng khi Omega nắm lấy tay cậu. Những ngón tay cơ hội đó lân mê nhẹ khi Suga tìm một video khác để cho cậu xem.

Trời trở lạnh , Tobio ước gì được đi vào cửa hàng tiện lợi cùng Hinata, Daichi và Tanaka. Nhưng Suga không muốn và quyết định đợi bên ngoài. Tobio nghĩ tốt hơn là ở cùng Suga hơn là đi tìm kiếm những thứ mà cậu thậm chí không muốn hoặc không cần. 

Bây giờ, họ đang ở đây. Vừa cười vừa nắm tay nhau cùng xem video, Tobio tựa cằm vào vai Suga. Hơi ấm lan tỏa truyền khắp cơ thể họ, và Beta luôn thích mùi hương ngọt ngào của Suga. 

Tròng mắt xanh đậm nhìn màn hình khi Suga chuyển sang một video khác, lần này là một con chim và một con cá. Tuy nhiên, ngay khi video vừa mớibắt đầu, Omega nhấn ‘tạm dừng’. 

Tobio nhướng mày và hơi nghiêng đầu nhìn người kia. 

“Em biết đấy” Suga bắt đầu, do dự thay đổi giọng điệu của mình. “Anh thực sự lo lắng về việc em sẽ tham dự Trại huấn luyện trẻ quốc gia.”

Beta chớp mắt. Lông mày nhíu lại, và một cảm giác lo lắng lạnh lẽo bắt đầu len lỏi vào lồng ngực cậu.

“Tại sao? Anh không nghĩ rằng em có thể làm tốt ? ”

Suga cười khúc khích, việc đó thực sự khiến Tobio nao núng. “Anh chưa từng nghĩ vậy, em có thể làm được, Kageyama thân yêu. Anh chỉ không thích việc em đi một mình. Em không có ai ở cùng đội và đó là… ”

Omega khựng lại. Mắt anh nhìn xuống nền bê tông. Tobio không thích sự im lặng này một chút nào.

“Nó là về việc. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó cố gắng làm mọi chuyện với em? ”

Tâm trí cậu chợt hiện lên hình ảnh Ushijima . Đôi khi cậu vẫn có thể cảm thấy áp lực giữ chặt lấy đôi chân của chính mình, cậu nhẹ tênh khi được vác trên vai Alpha. Trong một khoảnh khắc, lực hấp dẫn dừng như không tồn tại. Sự vui mừng và sợ hãi chỉ tạo ra những cơn phấn khích len lỏi vào sâu trong cậu, mặc dù cậu đã cố gắng đẩy nó ra khỏi tâm trí mình với cảm giác tội lỗi kỳ lạ đang dâng trào. 

“Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả” Tobio nói, bình tĩnh và thẳng thừng.

Suga cười khẩy. “Xin lỗi Kageyama, nhưng em là người cuối cùng nên nói điều đó một cách tự tin.”

“Ý anh là sao?”

Omega nhún vai và xoa ngón tay cái lên mu bàn tay Tobio. “Em không thể xử lí được mọi việc một cách tốt nhất, vậy thôi. Nhớ Akaashi chứ ? Hay Alpha từ Trường Cao trưng Johzenji thì sao? ”

Tobio cảm thấy mặt mình bỏng rát khi những ký ức hiện về trong cậu. Sự bối rối, cảm giác kỳ quặc mà làn da của cậu đồng thời cảm thấy nóng ran. Rất nhiều câu hỏi cứ dồn vào não cậu ,nhưng thật khó để trả lời.

“Họ thật kỳ lạ” cậu nói. “Nó không có nghĩa gì cả.”

“Ôi em thân yêu, đây là lý do tại sao anh lại lo lắng đấy.Em không nhận thấy điều đó sao ? ”

Tobio có thể. Cậu ấy có thể nhìn thấy đôi mắt của Suga nhăn lại, trán anh nhăn lại. Suga thực sự quan tâm và lo lắng cho cậu ấy. Cậu nên làm gì đó để xoa dịu Omega, ít nhất là một chút. 

“Em sẽ cẩn thận. Em hứa mà.”

Nuốt nước bọt khó khăn , Tobio mất một lúc trước khi từ từ tiến sát mặt Suga. Cậu nghe thấy tiếng Omega khẽ thở dốc, nhưng cậu không lảng tránh. Thay vào đó, sự căng thẳng trong cơ thể của vị đàn anh kia từ từ bắt đầu biến mất. Tobio có thể cảm thấy Suga đang thư giãn và dựa vào người cậu.

Beta cảm nhận mùi hương ngọt ngào đã trở nên nồng nặc hơn, làm cậu cảm thấy dễ chịu ở cổ họng. 

Cậu tự hỏi mùi hương của chính mình phải như thế nào đối với Suga. Omega thực sự đang vui vẻ rên lên đập tan suy nghĩ của cậu. Trong những lúc như thế này, rõ ràng cậu ấy không thể gọi những người khác trong đội được. 

Tobio không phản ứng với mùi hương như Alpha hay Omega. Không có mùi hương nào có thể khiến cậu ‘tan chảy’ hay làm cậu ấy ‘ hưng phấn’. Ngay cả một mùi hương Beta êm dịu cũng không ảnh hưởng đến cậu. Cậu ấy thực sự thích mùi hương của đông đội mình và những người khác mà cậu đã từng gặp. 

Nhưng, nói trắng ra , cậu cũng phản ứng tương tự với một nến thơm hoặc nước hoa đắt tiền. 

Việc nhận ra điều đó rất đau đớn, và ngay cả khi Tobio tiếp tục chống lại Suga, tâm trạng của cậu ấy đang trở nên chua chát. 

“Có chuyện gì sao?”

Giọng nói của Suga đưa cậu trở lại thực tại. Tobio đẩy ra, nhưng không đi được xa với bàn tay của Suga vẫn đang quấn chặt lấy bàn tay của cậu ấy. 

Omega cau mày với cậu. “Mùi hương của em đã thay đổi. Thật là… đau khổ ”.

À, một sự khác biệt nữa. Tobio sẽ không bao giờ kiểm soát được mùi hương của chính mình, không giống như những người khác. Chắc chắn, cậu có thể nghiêng đầu để lộ tuyến mùi hương nhiều hơn, hoặc thậm chí cố gắng tập trung nó, nhưng vào một thời điểm nào đó, Beta đã có thể kiểm soát mùi hương của họ theo bản năng. 

Cậu ấy không thể kiểm soát mùi hương của mình hoặc không bao giờ bị ảnh hưởng bởi người khác.

Tobio nghiến chặt hàm. “Em ước em có thể làm điều đó.”

“Làm gì?” Suga hỏi.

Beta nhìn xuống . Đôi mắt cậu lướt qua sự thiếu căng thẳng trong bộ dạng của Suga, đồng tử của Omega mở to ra, trên má anh ửng hồng. Tobio đã nhận được tình cảm từ dồng đội của mình trước đây, nhưng cậu ấy nghi ngờ mình đã bao giờ làm như thế này với họ chưa. 

“Em cũng rất thích mùi hương của anh . Rất thích.”

Khuôn mặt Omega lộ rõ vẻ bối rối. Suga nheo mắt trước khi nở một nụ cười trên môi. Tobio gần như không kiềm chế được mà rùng mình khi người kia vuốt ve khuôn mặt của cậu, những ngón tay ấm áp di chuyển khẽ xoa nắn vành tai cậu. Beta hoàn toàn cảm thấy thoải mái khi bị chạm vào, mặc dù cảm thấy có chút bối rối . 

“Dĩ nhiên là em sẽ phản ứng như vậy rồi , Kageyama. Em thật hoàn hảo.”

“Chắc chắn rồi” Tobio càu nhàu.

“Em thực sự. Là một Beta hoàn hảo duy nhất trên đời ”.

“Không có chuyện đấy đâu.”

Suga ậm ừ trước khi tiến lên và đặt một nụ hôn nhẹ lên mũi Tobio. Miệng của Beta há hốc, cậu muốn nói gì đó nhưng không thể. Suga cười nhẹ khi nhìn thấy cảnh đó. 

“Thấy không? Thật hoàn hảo.”

Tobio rên rỉ và đảo mắt. Tại sao không ai hiểu những gì cậu đang cố gắng làm? Họ có biết điều về cậu không? Tuy nhiên, cậu ấy không thể phủ nhận những lời đó khiến cậu ấy cảm thấy muốn tan chảy. Khóe môi nhếch lên. 

“Đó không phải là những gì em-“

Mùi gừng cay nồng và xạ hương tỏa chặn đứng Tobio. Cả hai người họ đều liếc sang một bên khi có hai người xuất hiên ,hai Alpha lạ mặt đột nhiên phá vỡ không gian riêng tu của họ. Họ trông có vẻ lớn tuổi hơn, có thể là tuổi đại học, và có vẻ mặt khó chịu đối với Tobio vì một lý do nào đó.

Một Alpha với mái tóc sẫm màu bước qua Suga và cất giọng trầm, “Này.”

“Chào. Anh cần gì?” Lời nói rất lịch sự, nhưng Suga lại trừng mắt nhìn Alpha và xích lại gần Tobio. 

Alpha đằng khác cười và tiến lại gần Tobio. Mặc dù vậy, sự tập trung của anh ta vẫn hướng vào Suga, giống như Tobio đang vô hình vậy. 

“Bọn tôi chỉ đang tự hỏi một Omega lộng lẫy như em đang làm gì ở đây mà không có Alpha ở bên.”

“Phải đấy” Alpha tóc đen nói thêm. “Có thể rất nguy hiểm khi ở một mình.”

Suga chế giễu, bàn tay siết chặt lấy Tobio. Anh ấy đang run rẩy. “Phải. Các anh thật chu đáo. Nhưng rõ ràng là tôi đang ở với một người khác ”.

Những Alpha chuyển ánh mắt của họ sang Tobio như thể họ vừa nhận ra sự có mặt của Tobio. Họ quay lại nhìn nhau vài giây trước khi cười lớn, kiêu căng và tởm lợm. 

“Ai? Beta? ”

“Em đang đùa, phải không? Beta sẽ không thể làm em hài lòng. Bọn họ không giống Alpha. ”

Tobio không chắc tại sao, nhưng có điều gì đó buộc cậu ấy phải bước tới chắn trước mặt Suga. Cậu kéo Omega lại gần mình và ngẩng cao đầu lên khi cậu nhìn chằm chằm vào những người đàn ông xa lạ. Ugh, cậu ước mình có thể dữ dằn với họ như một Alpha hay gì đó. Thậm chí có thể tỏa ra một mùi hương giống như đe dọa hoặc ‘cảnh báo’. Daichi sẽ có thể. 

“Anh ấy không muốn nói chuyện với anh ” Beta tuyên bố. “Để chúng tôi yên.”

 Giọng cậu nghe bình tĩnh hơn cậu ấy tưởng. Cậu ghét những kẻ này. Tại sao họ không nói chuyện ngay từ đầu? Rõ ràng là họ trẻ hơn bao nhiêu khi so sánh. 

Một trong những Alpha nghiêng đầu sang một bên, nở nụ cười nhếch mép gớm ghiếc trên môi. “Đúng vậy ha?”

Trước khi Tobio có thể chớp mắt, Alpha đã bóp lấy quai hàm của cậu với lực mạnh. Suga hét lên, nhưng Tobio không thể nghe thấy tiếng anh ấy vì có gì đó cứ ù ù ở tai. 

“Em không xinh như Omega của mình, nhưng anh đây đoán em sẽ làm được.  Bốn chúng ta có thể có một niềm vui thực sự. “

Những lời nói đó tạo ra một cơn sợ hãi khiến Tobio rùng mình. Tuy nhiên, cánh tay của cậu ấy vẫn giơ ra để giữ Suga không ở quá gần với Alpha ghê tởm. Omega đang bám lấy cậu, nhưng một tiếng ken két khó chịu vang lên từ miệng cậu. 

Alpha cười.

Tobio có thể cảm thấy móng tay của kẻ lạ ấn sâu vào da mặt mình. Đau quá, và Beta muốn rụt đầu lại, nhưng cậu cũng không muốn Alpha chú ý vào Suga. Còn bây giờ, cậu nhìn chằm chằm hàm răng xỉn màu của mình và trừng mắt hết mức có thể.

“Thật dễ thương. Em đang cố gắng cư xử như một Alpha sao, Beta bé nhỏ? ” Alpha còn lại chế nhạo. 

Cơn thịnh nộ dâng trào trong huyết quản của Tobio. Cậu ấy muốn họ rời đi. Cậu muốn bảo vệ Suga. Cậu ấy chỉ muốn vậy thôi .

Bàn tay của Tobio bắt đầu siết lại thành nắm đấm ,khi vừa giơ lên thì một tiếng gầm gừ đầy giận dữ vang lên. 

Mái đầu đen và cam chạy vút đến phía Alpha. Tobio mất thăng bằng, nhưng Suga đã ở đó đỡ lấy cậu, kéo cậu lại gần anh. Beta há hốc miệng ra khi cậu nhìn thấy Hinata đang đấu khẩu với hai Alpha.

“Tránh xa bọn họ ra !” Alpha với chiều cao khiêm tốn đang vô cùng tức giận . 

Mọi chuyện ngày căng thẳng hơn và anh có vẻ đã sẵn sàng để đánh nhau với hai Alpha cao hơn mình khi cần . Tobio chưa bao giờ nhìn thấy Hinata trong tư thế đe dọa như vậy trước đây, ngay cả khi đối với Kindaichi. 

Mặc dù vậy, Alpha tóc đen nhanh chóng lấy lại tinh thần. Anh ta nghiến răng ken két, tạo thành tiếng có thể nghe rõ mồn một, Hinata vẫn không phục. Thay vào đó, cậu vẫn cố chấp và tiến thêm vài bước nữa.

“Lùi lại, thằng nhóc kia” Alpha quát lên. Đôi tay to lớn đột nhiên nắm lấy vạt áo trước của Hinata và kéo, hai chân khẽ đung đưa trên không. Hinata gầm gừ và cố gắng cào vào mặt người kia. 

Thật tàn bạo. Đó là bản năng . 

Tobio như bị đóng băng. Cậu ấy không thể ngăn nó lại, gần như không thể thở được.

Alpha như sắp cắn vào cổ Hinata. 

“Anh đang làm gì với đội của tôi?”

Suga rên rỉ, và thậm chí những Alphs khác cũng nhăn mặt trước sự bình tĩnh trong giọng điệu của Daichi. 

Tobio quay lại và thấy Daichi và Tanaka cùng đôi mắt ánh lên những tia lửa, răng nghiến chặt và hầm hừ. 

Alpha lạ mặt thả Hinata xuống đất. Hinata nhanh chóng đứng dậy và cố gắng lao vào người kia một lần nữa, nhưng Tanaka đã chạy vào giữa hai người họ. Anh ta đang cố ngăn Hinata , nhưng không rõ cái tính hung hăng ấy là dành cho ai.

Daichi mạnh dạn bước tới chỗ hai Alpha. Khuôn mặt anh ấy cứng rắn, thậm chí là nguy hiểm. Nó làm những điều Tobio cảm thấy dễ chịu và cậu hầu như không thể rời mắt khỏi anh.

“Giải thích đi” Daichi yêu cầu. Không còn là gì về việc này.

Những Alphas thay đổi tư thế, Tobio nghĩ rằng họ sẽ lùi lại nếu đó không phải là một dấu hiệu của thất bại. 

“Này anh bạn, bọn này chỉ nói chuyện với họ thôi. Bọn tao không biết họ đã có chủ . “

“Họ có dấu ấn, đồ khốn !” Tanaka hét lên. 

Có lẽ họ đã bỏ lỡ dấu vết đang mờ dần trên cổ Tobio, nhưng cổ của Suga được che lại . Không đời nào lũ Alpha này lại bỏ lỡ nó. Một lời nói dối là tốt nhất. 

Bầu không khí im lặng kéo dài . Nó thật ngột ngạ, và Tobio có thể thấy được những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt của những Alpha xa lạ. Mặc dù hai người có thể lớn hơn, nhưng đội của cậu vẫn đông hơn. Và rõ ràng là Hinata và Tanaka (và có thể cả Daichi) cũng đều sẵn sàng để đánh nhau. 

“Cút.”

Daichi ra lệnh cho họ cho họ bằng giọng lạnh tanh.

Tobio ngạc nhiên quan sát khi những Alpha lạ mặt đằng kia từ từ lùi lại và rời đi. Cậu nghe thấy họ lầm bầm những từ như “sao cũng được”, “thằng nhóc con” và “chó cái” .

Chỉ khi cả hai khuất bóng thì mọi người mới thở phào. Suga ngay lập tức chạy đến chỗ Daichi, vòng tay ôm lấy anh. Daichi áp mặt vào cổ Suga, hít lấy mùi hương của anh ấy và run rẩy thở ra . Cái ôm của họ thật thân mật, Tobio gần như cảm thấy như thể họ không nên ở đây.

Tanaka vòng tay qua vai cậu và kéo cậu lại gần, Hinata áp sát phía một bên của cậu. Họ đã hỏi Suga và cậu về mọi việc, nhưng mọi thứ bây giờ mọi thứ thật mơ hồ và kỳ lạ nên cậu ấy không muốn trả lời.

Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ Suga, và một hầm hừ đáp lại, dịu dàng từ Daichi. 

Thật kỳ lạ, Tobio cảm thấy rất biết ơn. Trong tất cả những gì cậu làm cùng Alpha chưa bao giờ thấy điều này trước đây. 

Và với sự bảo vệ của đội, hy vọng cậu sẽ không bao giờ bị vậy nữa.

———

Tobio vẫn không thể ngừng suy nghĩ về sự việc vài giờ sau đó. Cậu ấy đang quấn chăn trên giường Hinata, nhìn vào bức tường. Ánh trăng từ cửa sổ là nguồn sáng duy nhất, nhưng mắt cậu đã quen với bóng tối. 

Thường thì cậu ấy sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi qua đêm ở nhà Hinata, những không phải tối này. Beta lặng lẽ thở dài và quay qua. Đôi mắt nâu sáng ấm áp chào đón cậu.

Có vẻ như Hinata cũng không ngủ. 

Họ nhìn nhau chằm chằm. Có lẽ là thiếu ngủ. Chắc chắn họ đang hồi tưởng về cùng một việc. 

“Ngủ đi, đồ ngốc” Tobio lầm bầm, giọng cậu không có chút ác ý hay nóng nảy nào. 

Hinata nhíu mày , nhưng nó bị ngăn cản bởi hơi men trong mắt anh. Anh ấy đang buồn, ngay cả Tobio cũng có thể thấy điều đó. 

Không nói một lời, Hinata chạy về phía cậu. Anh đưa tay ra ôm sát vào mặt Beta. Tobio có thể cảm nhận được sự chai sạn, những buối tập luyện ấy đã khiến bàn tay trở thành thế này. 

Ngón tay cái lướt qua má cậu, và Hinata dường như bị mê hoặc bởi làn da của cậu. Tuy nhiên, anh ấy đang run rẩy, thật đáng lo ngại khi Tobio tiến lại gần hơn cho đến khi giữa họ chỉ còn một mái tóc chắn giưa

“Tớ có thể đánh dấu cậu không?”

Câu hỏi làm cậu ngạc nhiên. Tobio mở to mắt, miệng cậu mấp máy nhưng không có lời nào được phát ra. 

Bất kỳ câu trả lời nào cậu có thể đưa ra đều bị áp đảo bởi hành động tiếp theo của Hinata. Alpha từ từ nâng người lên cho đến khi anh anh đã ở trên người cậu. Anh nhìn xuống Beta, đôi mắt tỏa sáng và đột ngột cướp đi hơi thở của Tobio.

Mọi chuyển động đều chậm rãi và có chủ ý, không giống như thái độ thường ngày của Hinata. Anh áp hông Tobio và đặt một tay lên hai bên đầu. 

Tobio đã bị khóa chặt, nhưng nó đủ để cậu không cản thấy khó chịu. 

Hơi nóng tỏa ra trên da khi Hinata hạ mình xuống. Ngực họ chạm vào nhau, và Tobio mơ hồ nghĩ rằng đây là lần gần nhất họ . Ít nhất,là theo cách này. Cậu đã quen với việc Hinata bám lấy cậu hoặc nhảy lên lưng cậu ấy. Nhưng tất cả những lần đụng chạm đó đều chóng vánh và vui tươi. Cái này thì khác. Nó có chủ ý và mãnh liệt khiến Tobio không thể thốt ra được bất kỳ điều j. 

“Tớ có thể đánh dấu cậu không?” Hinata hỏi lại. Giọng nói của anh có một cái j đó kỳ lạ. Giống như anh ấy đang tuyệt vọng. 

Nó thật sai trái.

Tobio không thể hiếu tại sao nó sai, nhưng chắc chắn là vậy. 

Tuy nhiên, cậu ấy không ngăn Hinata cọ mũi vào cổ mình. Quế và tro mạnh mẽ, thoải mái chào đón cậu khi Alpha đến gần hơn. Mùi hương của Hinata là một trong những thứ yêu thích của Tobio. Nó có mùi như ở nhà và sự kiên định. Giống như một thứ gì đó mà cậu ấy có thể có được trong suốt quãng đời còn lại của mình. Tất nhiên là cậu ấy sẽ không thừa nhận điều đó.

Đôi môi ẩm ướt nhẹ nhàng vuốt ve làn da cậu, gần hơn với vết cắn gần như đã mờ dần mà Daichi đã tạo ra. Sau đó, là những nụ hôn. Môi mềm và một chút do dự. Hinata trở nên táo bạo hơn với mỗi nụ hôn, cho đến khi anh ấy liếm khắp cổ Tobio.

Tobio khẽ rên rỉ và nghiêng đầu sang một bên để cho Hinata nhiều không gina hơn. Nó khiến cơ thể cậu nóng hơn. Cánh tay của cậu vòng qua Hinata và kéo anh lại gần. Các ngón chân của cậu cong lên khi Alpha gầm gừ, truyền những rung động qua da thịt cậu.

Tại sao điều này cảm thấy nó thật tuyệt ?

Nó là sai. Chắc chắn.

Thật là khó hiểu. 

“H-Hinata,” cậu thì thầm. Những ngón tay cậu nắm chặt áo ngủ của Hinata, móng tay cắm sâu vào lớp da bên dưới. 

Hinata đẩy cậu sâu hơn vào đống chăn lộn xộn. Lưỡi của anh lướt lên cổ rồi mút lấy làn da mỏng manh ấy. 

Răng anh từ từ đâm xuống, ngay chỗ tuyến mùi của cậu. Những cơn khoái cảm truyền qua dây thần kinh của cậu, và Tobio không thể kìm được tiếng rên lắp bắp mà cậu phát ra. 

Điều này đã đi quá xa. Một phần trong Tobio muốn chìm vào cảm giác hưng phấn này và chỉ muốn chấp nhận nó. Phần khác biết rằng nếu họ không cẩn thận, họ thực sự có thể làm rối tung chuyện này, bất kể đó là gì.

Mọi nỗ lực để vùi tay vào tóc Hinata và nhẹ nhàng kéo anh ra khỏi cổ. Alpha trông thoáng qua có vẻ bối rối và hoàn toàn khó hiểu. Đồng tử của anh ấy giãn ra, và anh đăng thở gấp , như thể anh ấy gần như không thể kìm được răng của mình cắm vào cổ Tobio bất cứ giây nào. 

Tobio chu môi. Cậu đang cố gắng lấy lại tinh thần, nhưng thật khó làm được điều đó khi Hinata cứ nhìn cậu ấy như vậy.

Giống như anh muốn ăn thịt cậu vậy.

“Chuyện gì vậy?” Tobio cuối cùng cũng nói ra. 

Hinata bối rối chớp mắt. Cậu nhìn xuống giữa họ, như thể anh bối rối không hiểu tại sao họ lại trong tư thế này. 

Alpha mở miệng và đóng lại vài lần trước khi càu nhàu, “Tớ … tớ chỉ muốn trở thành một Alpha tốt.”

Bây giờ đến lượt Tobio bối rối. Beta nhíu mày lại và từ từ ngồi dậy khỏi giường. Hinata để mặc cậu, lúng túng di chuyển khỏi hông cậu ấy. Bây giờ họ ngồi đối diện nhau, chân bắt chéo và tay đặt trên đùi. 

“Nó không có ý nghĩ gì cả” Tobio chỉ ra.

Hinata cáu kỉnh, bĩu môi. “Cậu không hiểu được đâu.”

Beta đảo mắt. “Vậy thì giải thích tại sao đi” cậu nói. 

Hinata ậm tự. Anh ấy vò tóc, các lọn tóc thậm chí còn dính chặt hơn bình thường. Tobio thật sự rất khó chịu ,nhưng kiềm chế. 

“Tớ là một Alpha. Tớ phải bảo vệ đội của mình, thậm chí có thể dẫn dắt nó vào một ngày nào đó. “

Tobio nhún vai. Cậu ấy không chắc điều đó có liên quan gì đến việc đánh dấu cậu. “VÀ?”

“Chà,” Hinata lầm bầm, anh nhìn xuống nệm. “Tớ chưa từng. Trên thực tế, tớ đã thất bại trong thời gian dài. “

Beta toan trả lời, nhưng Hinata đã ngăn cậu lại. Thật tuyết vì Tobio đã kiềm chế rất tốt để không cắn lại để trả đũa anh.

” Tớ thật sự đã thất bại. Tối nay tớ đã không không thể bảo vệ cậu hay Suga khỏi lũ Alpha khốn nạn đó. Và sau đó khi Ushijima làm những điều như vậy với cậu, tớ đã không làm gì cả . Chỉ có thể chôn chân ở đó!”

Hinata rùng mình. Anh cúi mặt xuống, và Tobio vô cùng mong muốn có thể nhìn thấy anh ấy cười. Hăng hái và điên, nhưng luôn mỉm cười. Giống như cậu ấy đã luôn mong mình có thể như vậy.

“Và bây giờ cậu sẽ đến Trại huấn luyện tuyển trẻ quốc gia,” Hinata tiếp tục, giọng căng thẳng và đứt quãng. “Ai biết cậu sẽ gặp ai ở đó? Mỗi ngày đều có cảm giác như mình bị bỏ lại và chỉ muốn sát cánh cùng cậu. Tớ muốn trở thành một Alpha mà cậu có thể dựa vào. Nhưng tớ đã không thể!”

Alpha ngước nhìn cậu khi anh bỏ tay ra khỏi miệng cậu. Đôi mắt cậu ấy sáng lên, ánh trăng soi sáng những nỗi sợ hãi sâu thẳm, tăm tối đã ám ảnh Hinata lâu hơn Tobio thấy. 

“… Tớ không,” Hinata thì thầm, cảm giác đó giống như thất bại.

Tobio chưa bao giờ biết Hinata phải từ bỏ bất cứ điều gì. Bạn bè, bóng chuyền, thậm chí cả điểm số đáng thương của anh ấy. Và Beta sẽ phát điên nếu để anh bắt đầu ngay bây giờ.

Với đôi tay chắc chắn, Tobio ôm mặt Hinata hướng về phía mình. Nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Điều này rất quan trọng, và cậu ấy không muốn Hinata nhìn đi chỗ khác dù chỉ một giây.

“Cậu có ngốc không? Cậu đã luôn bảo vệ tôi và cả đội ”Tobio nhấn mạnh. 

Hinata cố gắng trở người ra khỏi tay cậu, nhưng Beta không cho phép điều đó xảy ra. Thay vào đó, cậu nghiêng người về phía trước cho đến khi trán của họ chạm nhau. 

“Cậu đã bảo vệ tôi khỏi Kindaichi. Cậu ta sẽ tiếp tục đi nếu cậu không ngăn cậu ta lại.Cậu đã cho tôi động lực để có thể đứng vũng. Bạn là một trong những lý do khiến tôi tiến bộ và cố gắng làm tốt hơn. Nghe này, tôi biết rằng tôi truyền cảm hứng cho cậu. Nhưng đừng quên cậu cũng truyền cảm hứng cho tôi, đồ ngốc. ”

Thật xấu hổ khi phải thừa nhận những điều như vậy. Nhưng Hinata cần phải nghe nó. Anh cần được nhắc nhở, được bình tĩnh, được động viên.

Tobio cắn môi, hít thở mùi hương của Hinata trước khi mở miệng. 

“Cậu là một Alpha tốt, Hinata. Cậu là Alpha của tôi . ”

Hinata hít vào thật mạnh. Cơ thể anh nóng lên nhanh đến mức Tobio có thể cảm nhận được. Alpha đang đau đớn, và Tobio nghĩ rằng nếu cậu không cố ý giữ anh lại thì Hinata sẽ đè cậu xuống giường. 

Một cách thận trọng, Beta rời khỏi người của bạn mình. Cậu dựa lưng vào cánh tay anh, đầu hơi nghiêng sang một bên để lộ cổ nhiều hơn, mùi hương êm dịu của cậu mà cậu biết Hinata sẽ rất thích. 

Một nụ cười nở ra, gần như là một nụ cười đầy thách thức nở trên môi \cậu.

“Vì vậy, hãy làm mọi thứ có thể. Đừng dừng lại và nhanh chóng bắt kịp tôi. Hiểu chưa?”

Đó là một lời chế nhạo và trêu chọc mà Tobio biết Hinata sẽ đáp lại. Cậu đã không thất vọng khi thấy đôi mắt rực lửa của Alpha. À, nó đây. Sự quyết tâm của Hinata. 

Thật đẹp.

Hinata trườn qua người cậu, đẩy nhẹ cậu xuống nệm. Alpha hạ mình xuống trên người cậu, vùi mặt vào cổ và hôn cạu. Nó ấm áp và thoải mái hơn mà Tobio từng nghĩ.

Cánh tay của Alpha bao quanh ngực cậu, và Tobio vòng tay của mình quanh người kia để đáp lại. 

“Tớ chưa thể đánh dấu cậu” Hinata lẩm bẩm. “Tớ phải làm được điều đó.”

Tobio rên rỉ khó chịu. “Tôi đã nói với cậu rằng cậu là Alpha của tôi.”

“Tuyệt. Và cậu là Beta của tớ. Tớ biết điều đó.” Hinata ngửa cổ nhìn Tobio, miệng nhếch sang một bên . “Nhưng tớ không muốn cậu nghi ngờ dấu ấn đó dù chỉ một giây”.

Hinata úp vào cổ Tobio. Môi anh ấm áp và có cảm giác dễ chịu khi tiếp xúc với làn da của Beta, anh thả người xuống nệm. Đôi mắt của Tobio ngày càng mệt mỏi, và cậu biết giấc ngủ sẽ sớm đến với cậu.

“Có lẽ khi cậu trở về từ trại huấn luyện?”

“Cậu có muốn luyện tập trong khi tôi đi không?” Tobio lẩm bẩm, rúc vào tóc Hinata. 

“Cậu không cần biết.”

Tobio từ từ chìm sâu vào giấc ngủ. 

Ngay sau đó, những âm thanh của hơi thở đều đặn tràn ngập cả căn phòng.  Tobio cảm thấy Hinata kéo cậu vào người mình nhiều hơn, và Beta bắt buộc phải quay người về phía anh. 

Hinata đã là người gần gũi với cậu nhất kể từ khi đến Karasuno. Bất kể họ phải trải qua những thử thách nào, cậu đều biết rằng Hinata sẽ cùng cậu ấy vượt qua tất cả. Và, như cậu đã nói, cậu ấy cũng sẽ ở đó vì Alpha. Ngay cả khi nó để nhắc nhở cậu rằng đó là điều hiển nhiên. 

Tobio chìm vào giấc ngủ với những nụ hôn trên da và những ngón tay mơn trớn hai bên hông. 


Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2021

[ Trans ] Beautiful Beta Boy (chap 14)

                  Chap 14: Ushijima & Tendou

•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852

(Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

Khi họ ghi điểm cuối cùng trước Shiratorizawa, Tobio và Hinata bị các đồng đội xúm lại đập mạnh vaò lưng . Cụ thể lúc đầu là Tanaka và Ennoshita , nhìn Tobio, trong tư thế sững sờ và mở miệng, háo hức chạy tới.

Trong tầm nhìn nhỏ bé của mình không bị che bởi vai của Tanaka, Tobio nhìn thấy Yamaguchi nhảy lên lưng Tsukishima . Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh ấy và có vẻ như những người còn lại trong đội cũng không hẳn là ôm nhau.

Những năm thứ ba đang ở riêng với nhau.

Họ ôm chặt lấy nhau, nước mắt cùng khuôn mặt đỏ bừng và bắt tay nhau. 

Tobio cảm thấy bụng mình quặn lên vì tự hào và một niềm hạnh phúc tuyệt vời đối với họ. Họ xứng đáng với điều này. Họ đã làm được nó. Và Beta thậm chí không thể diễn tả rằng cậu cảm thấy may mắn như thế nào khi đã giúp cho họ đạt được một kết quả xứng đáng. 

Tất nhiên, dường như Tobio không tin vào khả năng thành công của họ. Nhưng cậu biết rằng cơ hội rất mỏng manh. Thật là ngu ngốc nếu nghĩ khác.

Và họ đã làm được.

Đôi mắt xanh sẫm nhìn xuống sàn đấu khi Tsukishima cố gắng đứng dậy. Phần lớn chiến thắng của họ là do Alpha, ngay cả Tobio cũng có thể thừa nhận điều đó. Tsukishima đã vượt lên trên đối với họ.

Trước khi có thể thư giãn đầu óc , Tobio đã tách mình ra khỏi đội của mình.  Tsukishima vừa mới đứng vững trở lại khi cậu đến gần anh.

Alpha chỉ có thời gian nhướng mày trước sự gần gũi đột ngột từ Beta. Tobio không nói không rằng, vòng tay qua người kia vào một cái ôm nhẹ.

Tsukishima cứng người trong vòng tay nhẹ. Hơi thở dồn dập , và Tobio không thể không mỉm cười trước phản ứng đó. Rất may, cậu ấy đã vùi mặt vào vai Alpha. Điều này đã đủ xấu hổ rồi.

Nửa giây trôi qua và Tobio cảm thấy Tsukishima ôm cậu chặt hơn. Những cánh tay ôm lấy cậu, và chúng ôm chặt đến mức Tobio lo lắng rằng cậu có thể bị ngạt thở. Chân tay của Alpha đang run rẩy. Có thể do kiệt sức hoặc do điều gì khác. 

Da của Tsukishima ấm và hơi ẩm ướt vì mồ hôi. Tuy nhiên, Tobio không bận tâm. Mùi hương của Alpha nồng hơn và Tobio khá thích mùi củi xen chút ngọt của người kia.

“Làm tốt lắm” Tobio lẩm bẩm. “Cậu làm được rồi.”

Alpha vùi các ngón tay của mình vào tóc Tobio, và Beta có một lúc để tận hưởng cảm giác ngứa ran trước khi đầu cậu hơi rụt lại. Cảm giác cầm nắm nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn. Tobio mất phương hướng trong một hoặc hai giây và sau đó cậu cảm thấy đôi môi quen thuộc ấy đang kề sát ở cổ mình.

Tobio cố gắng ngăn tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng mình. Nụ hôn ướt át và hơi buốt từ kẽ răng của Tsukishima. Anh đang cắn xuống, nhưng nó có vẻ ấm áp xen chút hài lòng. 

Beta hít một hơi. Cổ cậu ngứa ran, nhột nhột và dễ chịu một cách đáng ngạc nhiên. Cậu không mong đợi một phản ứng như vậy, nhưng cậu ấy không cố gắng ngăn chặn nó. 

Tsukishima hôn lên chỗ đó trên cổ cậu và cắn sâu hơn.

“Tsuki-” Tobio cuối cùng cũng khẽ thốt lên . Có cảm giác như họ đang bị mọi người nhìn chằm chằm ,thật nguy hiểm. 

Một tiếng gầm gừ lướt phát ra từ Alpha, và Tsukishima thả cậu ra. Đó là một nỗ lực tuyệt vời, và cánh tay của anh ấy run lên như muốn kéo Tobio trở lại với anh ấy, nhưng Tobio rất biết ơn vì khoảng cách đó. 

Mà cũng chẳng biết vì điều gì nữa.

Phần còn lại của đội chạy đến chỗ họ. Năng lượng phấn khích của chiến thắng có sức lây lan, cũng như những giọt nước mắt vui mừng. Tobio để bản thân đắm chìm trong vòng tay của các người đồng đội, cái đầu vỗ về và chút tiếp xúc nhẹ vào nơi cổ của cậu. Đôi mắt cậu đánh sang Tsukishima, nhưng cậu ấy không muốn chọc tức Alpha . 

Họ ôm lấy nhau đến mức không nhận ra đôi mắt màu hạt dẻ đang nhìn họ đầy thích thú.

———

Cho đến khi tất cả cùng nhau tập trung bên ngoài, họ mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Karasuno đang đợi các huấn luyện viên kết thúc cuộc trò chuyện và quay trở lại xe buýt để họp . Mọi người trong đội ai nấy đều tươi cười, tay chân mỏi nhừ nhưng lại hạnh phúc đến khó tin.

Tobio đã ở bên cạnh Hinata khi đó.

Alpha đang nghịch cánh tay của chính mình. Hơi nóng lan tỏa, và Tobio đã ngả mình vào những người đồng đội trước khi lảo đảo mà ngã . 

Đôi tay to khỏe nắm lấy eo và hông cậu. Khi nó kéo và nâng cậu lên, Tobio bất lực nhưng phải làm theo những gì họ muốn.

Trong một giây, cậu cảm thấy nhẹ nhõm. 

Cậu tựa trên một bờ vai rộng và ấm áp. Đôi tay đó nắm lấy đùi và chân của cậu .  Ánh mắt của Tobio nhìn xuống, nơi cậu nhìn thấy một đôi giày thể thao nhưng không phải từ đội của mình . Tuy nhiên, cậu không có thời gian để ngồi quá nhiều trên nền bê tông , người đó đã nhanh chóng bỏ đi. 

Một cách mơ hồ, Tobio có thể nghe thấy gầm gừ của đội mình. 

Beta ngẩng đầu lên, nhướn người lên chỉ để nhìn thứ gì đó . Vẻ mặt của các thành viên trong đội là sự bối rối và sự tức giận . 

Tobio cố gắng trấn an họ theo bản năng. 

Vô ích thôi, đã muộn rồi. Họ nhanh vô cùng. Và mạnh mẽ, và họ có thể kéo thêm cậu chạy đi mà không mất nhiều sức. 

Đám đông bên ngoài chẳng mấy chốc đã che khuất tầm nhìn của cậu. Cậu ấy chắc chắn rằng anh ta đang cố gắng tiếp cận cậu, nhưng tên lạ mặt đó đang len lỏi vào và ra qua đám đông người. Tobio hầu như không thể theo kịp mà không bị vấp vài lần .

Cậu ấy cố nán lại , nhưng ngườ đó siết chặt lấy cậu và điều đó khiến Tobio cảm thấy ấm áp. Thêm vào đó, cậu không muốn bị bỏ lại, ngay cả khi vô tình. 

Từng giây trôi qua cho đến khi âm thanh từ đám đông xa dần. Thay vào đó là tiếng nước chảy ào ào . Tobio quay đầu về phía nơi âm thanh phát ra, nhưng cậu lại bị kéo tay đột ngột.

Đôi tay vững vàng đó lại nhẹ nhàng nâng cậu lên và đặt cậu xuống đất. Chà, đại loại vậy . Cuối cùng cậu cũng có thể ngồi ,trên nền đá lạnh.

Đó là một đài phun nước lớn. Cậu đang ở ngay rìa của nó, tay gần như chạm xuống nước khi ngửa ra để nhìn lên con người đang vác cậu trên vai. 

Trong tất cả những người mà cậu mong được gặp, đó chắc chắn không phải là Ushijima.

Cái nhìn xuyên thấu của Ushijima khiến cậu giật bắn người. Alpha như thể không cần một chút sức lực nào khi vác cậu. Anh ấy vẫn bình tĩnh không chê vào đâu được. 

“Tại sao anh lại làm vậy?” Tobio nói.

Beta đỏ bừng, da đổ mồ hôi. Không có ý nghĩa gì cả và cậu ấy rất muốn quay trở lại với đội của mình . Cậu muốn lên xe buýt và ngủ một giấc, thậm chí có thể để Hinata tựa trên vai cậu mà ngủ.

Ushijima không cho phép điều đó và để Tobio xuống. 

“Được rồi , không có ai là chuyền hai Beta của riêng cả. Em có thể làm mọi tứ mình thích. ”

Những lời lọt ngay vào tai Tobio. Cậu bối rối và nhích từng inch , ngoảnh đầu lại. 

Chắn giữa tóc đỏ. Quái vật Phỏng Đoán. Tên anh ta là gì ấy nhỉ?

“Tendou, đừng làm em ấy sợ.”

Ah, chính là nó đấy. 

Tendou cười khúc khích, điệu cười kỳ quặc của anh ta và khiến Tobio lo lắng. Alpha còn lại choàng tay qua vai Tobio và kéo cậu lại gần. 

Mùi sô cô la đen đắng và một loại gia vị nào đó xâm chiếm các giác quan của Tobio. Có lẽ là ớt? Nó khá là khó để đoán ra.

Tobio nhìn thẳng vào mặt người chặn giữa, nhưng điều đó dường như không ảnh hưởng đến anh ta một chút nào. Anh mỉm cười, và dùng ngón tay chọc vào má Tobio. 

“Ồ, nhưng em ấy dễ thương hơn khi sợ hãi,” Tendou trêu chọc.

Ushijima ngồi ở phía bên cạnh của Beta. Mặc dù Karasuno đã đánh bại họ chỉ vài giờ trước, nhưng họ vẫn rất bình tĩnh . Mùi hương của anh ấy là cam Bergamot và hạt Ambrette. Một thứ gì đó quá độc đáo và mạnh mẽ lại phù hợp một cách đáng ghét. Thật tồi tệ, Tobio thích nó. 

“Tại sao các anh lại làm vậy?” Tobio nhắc lại. Lông mày cậu nhíu lại nhìn họ cùng ánh mắt đáng sợ như muốn xuyên thủng cơ thể người đối diện.

Tendou nhún vai. Thật bực mình. 

“Bọn này muốn trả thù một Mr.Vanilla một chút.”

Tobio nhướng mày. “Ai cơ?”

“Chắn giữa cao khều của đội em. Người tóc vàng ”Ushijima nói rõ. Thật kì lạ là Tobio không hề nhăn mặt. Gần đến lúc này, giọng của Alpha là một tiếng ầm ầm, trầm thấp và rung động. 

Tsukishima. Họ đang nói về Tsukishima.

“Cậu ta là cái gai trong mắt anh mày trong suốt trận đấu đấy ~” Tendou nói với vẻ bĩu môi. “Vì vậy, anh đây nghĩ là , tại sao lại không chọc tức cậu ta một chút nhỉ ?”

Tobio nheo mắt. Lúc đầu là sợ hãi, nhưng giờ thì lại cảm thấy khó chịu. “Và kế hoạch tuyệt vời của anh là bắt cóc tôi.”

Ushijima càu nhàu với cậu. “Bọn anh chỉ mượn em một chút thôi.”

“Chính xác rồi đấy , cậu bé nhiệm màu! Mr. Vanilla đã handsy (p/s: một cách để tán tỉnh) với nhóc đấy , vì vậy nhóc chắc phải quan trọng với cậu ta. Cuối cùng thì bọn đây sẽ thả nhóc đi thôi. Bọn anh đây chỉ đơn giản là muốn trả thù cậu ta mà thôi . Cho công bằng ”.

Nghe có vẻ không công bằng cho Tobio. Bây giờ có lẽ đồng đội đang rất lo lắng cho cậu . Cảm giác tội lỗi xoáy sâu vào lồng ngực, cậu hơi chùng xuống. 

“Ồ, đừng buồn quá,” Tendou thủ thỉ với cậu. “Hãy coi nó như một trò chơi! Em đã từng chơi trò ‘Steal the Omega’ hồi tiểu học chưa? Nó giống như vậy. Ngoại trừ một việc ,nhóc là Beta. ” /p.s : Steal the Omega là trò chơi mà các Alpha sẽ tranh giành Omega làm của mình /

“Tôi biết rõ hơn ai hết ” Tobio đáp lại.

Điều đó chỉ làm cho Alpha tóc đỏ cười. Tobio quay lưng lại với anh ta, chế giễu khi anh ta chuyển sự chú ý của mình sang Ushijima.

“Điều này có vẻ như khá khó đối với cậu nhỉ.”

Ushijima có vẻ không bận tâm. Anh ấy chỉ đơn giản nói, “Tôi không thích thua cuộc. Tôi nghĩ điều này sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn ”.

Tobio không thể tranh luận chính xác với logic đơn giản. Cậu ấy cũng ghét thua cuộc. Nhưng cậu sẽ không bắt cóc bất cứ một thành viên nào đó từ đội đối thử !  Nó có vẻ xưa lắm rồi. 

“Và anh đã làm điều này ?” Beta bất lực hỏi.

“Được ôm em thật tuyệt.”

Tobio khựng lại trước những lời nói thẳng thừng. Cậu không di chuyển khi Ushijima nghiêng về phía cậu. Alpha bình tĩnh lại gần cổ cậu, mũi gần chạm vào da . Nhưng nó không quá lâu, Ushijima đã dưng lại. Giống như không có gì xảy ra cả. 

Mặt Beta vẫn còn đỏ .

“Em có mùi rất thơm.”

Có nên … cảm ơn anh ấy không? Tâm trí của Tobio bối rối. 

“Những cú giao của em rất mạnh mẽ. Anh nghĩ em có thể làm tốt hơn . Nhưng thay vào đó các cơ của em sẽ phát triển rất tốt đấy. “

Tobio muốn nói rằng cậu đang hoạt động dựa vào nó. Tuy nhiên, đôi môi của cậu vẫn mím chặt, ánh mắt cậu chuyển sang chỗ khác trước những lời khen ngợi thẳng thừng. Có thể nói rằng Ushijima đang nói những điều mà cậu thực sự muốn nghe.

Chúng giống nhau theo cách đó, chắc vậy. 

Tendou phá vỡ bầu không khí . Anh ta kém sang hơn khi đánh giá cao mùi hương của Beta, rên rỉ và nhìn cậu với đôi mắt nhắm hờ. 

“Bọn này chẳng có Beta nào trong đội cả. Thật là lãng phí! Nhóc có thể chìm đắm trong những mùi hương tuyệt vời . Tất nhiên là bên cạnh Wakatoshi. ”

“Cậu đang nóI những điều kì lạ đấy ” Ushijima nói.

Tobio có cảm giác như mình đang vô hình. Trong khi họ đang nói chuyện, cậu từ từ đứng dậy. Cậu vừa mới nhấc chân lên được một chút thì Ushijima đã nhanh tay nắm lấy tay cậu và kéo cậu trở lại chỗ ngồi của mình.

“Ở lại đây đi.”

Alpha không buông tay. Một ngón tay cái lướt qua bên trong cổ tay cậu, trêu chọc tuyến mùi hương dưới da . Tobio nghĩ Ushijima không cố ý, nhưng nó vẫn khiến cậu rùng mình . Nó khiến cậu giật nảy mình. Nó tuy không mạnh như trên cổ , nhưng cậu vẫn cảm thấy nó. 

Tobio nuốt nước bọt . Cậu không sợ hãi, nhưng cậu biết rằng rời đi không phải là một lựa chọn tốt.

“Nhóc chưa thể rời đi đâu. Trò chơi vẫn chưa kết thúc! ” Tendou phàn nàn .

Thật là xấu hổ.

Tobio thừa nhận rằng cậu ngưỡng mộ sức mạnh của những Alpha này. Cả hai đều cực kỳ giỏi về bóng chuyền, và thật vinh dự khi đánh bại họ trong trận này.

Nhưng cậu muốn ở cùng đội của mình. Cậu ấy muốn đảm bảo rằng họ ổn.

“Tôi không muốn chơi” Tobio cố gắng. “Điều này thật điên rồ.”

Ushijima nghiêng đầu sang một bên. “Bọn anh sẽ không làm tổn thương em.”

Cậu biết điều đó. Cả hai đều dịu dàng một cách kỳ lạ. Thậm chí là ôn tồn. Tuy nhiên, điều đó không làm mất đi sự thật rằng cậu muốn rời đi . 

“Để tôi đi.”

Tendou vò tóc Tobio và cười khúc khích. “Không, chúng ta hãy đợi thêm một chút nữa. Kiên nhẫn nào chuyền hai Beta bé nhỏ. ”

Những ngón tay đó bây giờ đang từ từ di chuyển xuống khi chúng lướt qua mái tóc đen của cậu. Tay Ushijima vẫn vòng qua cổ tay cậu. Mùi hương của họ tỏa ra nhiều hơn, đến mức ngay cả Tobio cũng nhận ra. 

Họ có thích điều này không?

“Em ấy nói rằng em ấy muốn rời đi.”

Mùi của hổ phách và hoa lài tỏa ra nhè nhẹ trước khi cậu kịp nhận ra giọng nói quen thuộc . Tobio mở to mắt.

Oikawa đang đứng cách họ vài bước chân, tay đút túi quần và dáng đứng cao ngạo. Đôi mắt mắt nâu hơi ẩn sau cặp kính cận. Anh ấy trông mạnh mẽ và thực sự hoàn hảo, khi anh ấy quan sát họ bằng ánh mắt khinh bỉ . 

Chỉ có âm thanh của nước chảy từ đài phun nước là vẫn còn. Có một sự căng thẳng kì lạ giữa bọn họ , đến nỗi Tobio cảm thấy ngộp thở. 

Oikawa đang làm gì ở đây? Anh ấy đã xem trận đấu chưa? Điều đó nghe thật nực cười . Không thể,chắc chắn là vậy. Tại sao Oikawa lại xem một trận đấu mà cả hai kẻ thù của anh ấy đều đang chơi?

Oikawa đưa tay ra, bàn tay hướng về phía Tobio và ra dấu cho cậu. 

“Đến đây, Tobio-chan.”

Một phần trong Beta muốn không muốn nghe theo lời yêu cầu của anh. Tuy nhiên, ít ra thì cậu còn quen thuộc với Oikawa. Ushijima và Tendou quá mới mẻ và khó đoán. 

Ushijima nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cậu khi Oikawa đến. Rõ ràng anh ấy cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Alpha hệt như Tobio.

Beta do dự một giây rồi đứng dậy và rút tay ra khỏi Ushijima. Cậu tự hỏi liệu, nếu với tư cách là một Omega, bản năng của cậu có cho phép cậu làm một điều như vậy không. Có lẽ cậu sẽ chết cóng hoặc rên rỉ trong đau khổ. Trở thành một Beta trong tình huống này thực sự rất có ích. 

Bàn tay của Oikawa ấm áp lạ thường. Alpha đan các ngón tay vào nhau và ngay lập tức kéo Tobio về phía mình. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào những Alpha đối diện. Chế nhạo họ.

“Anh bạn ,ai đã mời cậu đến đâu vậy?” Tendou chua chát nói. 

Oikawa hoàn toàn không để ý đến tên tóc đỏ. Đôi mắt của anh ấy nhìn chằm chằm vào Ushijima ,người đang đứng ngay bện cạnh. 

“Tôi đã nghĩ tốt về cậu đấy.” Những lời nói nặng nề từ miệng của Oikawa. Một giọng điều mà đối với họ cũng như Tobio biết và đều ghét.

Lông mày của Ushijima hạ xuống. Hàm của anh ta nghiến chặt lại, và Tobi nghĩ rằng đó là vẻ mặt tiếc nuối mà họ sẽ là lần đầu tiên nhìn thấy. 

“Thua cuộc một cách thảm hại” Ushijima thì thầm. 

Tobio chớp mắt bối rối. Tuy nhiên, Oikawa lại cứng đờ người bên cạnh cậu, như thể anh ta hiểu chính xác lời nói của Alpha đằng kia. 

Tay Oikawa siết chặt lấy hơn. Anh ấy gần như run rẩy, và tất cả những gì Tobio có thể làm là cố gắng trấn an anh. Nhưng cậu không biết là cậu an ủi Oikawa vì điều gì. 

“Vậy thì làm tốt hơn đi.”

Những lời nói rất gay gắt, và Tobio bị kéo đi trước đi trước khi cậu kịp phản ứng. Oikawa đưa cậu ra khỏi khu đài phun nước. Tobio nửa chừng mong Ushijima hoặc Tendou đi theo họ, nhưng một phút trôi qua vẫn chẳng thấy họ đâu.

Oikawa dẫn cậu qua lối sau về phía xe buýt. Bây giờ có nhiều người hơn. Nó không là gì so với đám đông mà Tobio đã từng gặp phải cách đây không lâu, nhưng số lượng bằng cách nào đó mang lại sự thoải mái cho Beta. 

Không lâu trước khi Tobio nhìn thấy đồng đội của mình ở đằng xa.

Rõ ràng là họ đang điên cuồng tìm kiếm cậu Khuôn mặt của họ nhăn nhó vì lo lắng và bắt đầu hoảng sợ. Có lẽ điều đó là sai, nhưng Tobio cảm thấy hơi vui vì những hành động đó. 

“Được rồi, quay lại với đội của em đi.”

Oikawa buông tay. Đột ngột thiếu đi hơi ấm, và Tobio ngạc nhiên vì cậu cảm thấy khó chịu đến những nào.

Tobio đối mặt với Alpha, miệng hơi há ra. Oikawa không nhìn cậu. Thay vào đó, ánh mắt của anh ta hướng sang một bên, bĩu môi. Tay anh ấy lại đút vào túi, và Tobio không nghĩ rằng cậu ấy đã từng thấy điều này trước đây, nhưng Oikawa trông thật … khó xử.

Hàng ngàn câu hỏi nhốn nháo trong tâm trí Tobio. Cậu không biết bắt đầu từ đâu hoặc liệu Oikawa có trả lời bất cứ điều gì nếu cậu hỏi không. 

Mặc dù vậy ,cậu rất biết ơn anh.

Beta chu môi. Đội của cậu ấy có lẽ phải đợi một hoặc hai phút nữa. Điều này quá quan trọng. 

“Em thích điều này” cậu lầm bầm.

Oikawa liếc nhìn cậu. Lông mày anh nhíu lại đầy khó hiểu, và Tobio nhận ra rằng cậu ấy có lẽ nên giải thích điều đó rõ hơn.

“Ý em là, em thích vẻ mặt lúc đó của anh. Em chưa bao giờ … em chưa bao giờ thấy nó trước đây. Ít nhất là ,không dành cho em ”.

Alpha đảo mắt. “Vẻ mặt nào cơ?”

“Vẻ mặt khó chịu khi ấy của anh ,khi anh đang bảo vệ em.”

Người anh cứng đờ. Tobio đã đợi Oikawa hành động như một đàn anh mà anh ấy vẫn làm ? Hành động như cách Alpha thường làm.

Cơ thể của Oikawa đang căng thẳng. Anh ấy cau mày, nhưng không chế giễu Tobio như anh ấy vẫn hay làm. Đây là một thứ gì đó chưa từng được biết đến. Nó đáng sợ, nhưng cũng có chút thú vị.

Alpha thở dài. Đôi vai của anh ấy vẫn còn căng thẳng, nhưng ít nhất thì anh ấy cũng không nhìn đi chỗ khác. Anh bước về phía Tobio, và Beta không lùi lại. Thay vào đó, cậu lại đứng đó, chờ đợi và háo hức.

“Không đi hả?” Oikawa quan sát.

“Không. Không phải lúc này.”

“Vẫn là một thằng nhóc đáng ghét như vậy.” Alpha nhấc tay và lướt nhẹ những ngón tay của mình lên cổ Tobio. Dấu ấn ngứa ran một cách dễ chịu, và Tobio cắn môi để giữ dáng vẻ đầy tôn trọng. 

Đôi mắt của Oikawa dịu đi, đôi mắt anh đẹp đến lạ. 

“Anh không biết phải làm gì với em nữa, Tobio.”

Không phải Tobio-chan.

Chỉ Tobio thôi.

Tobio thở ra. Điều này có ý nghĩa gì đối với họ? Chắc chắn là có gì đó đứng chứ ,nhưng Tobio lại không thể biết nó là gì. 

“Tại sao anh lại giúp em?” cậu hỏi.

Oikawa nhún vai, ngón tay vuốt ve quai hàm của cậu. Những ngón tay anh lướt qua vành tai của Tobio, cậu rùng mình. “Anh không biết.”

Và có lẽ Tobio ít nhất cũng có thể hiểu được điều đó. Gần đây, cậu ấu thực sự rất hay cảm thấy bối rối. Oikawa, trớ trêu thay, lại là một trong những nguyên nhân khiến cậu cảm thấy vậy. 

Tobio không muốn nghĩ về điều đó quá nhiều, vì vậy cậu tựa vào bàn tay đang trên mặt mình. Giờ cậu có thể ngửi thấy mùi hổ phách của Oikawa. Nó thực sự rất tuyệt. Cậu muốn đắm chìm trong nó.

“Dù sao cũng cảm ơn anh” Beta lầm bầm. 

“Ugh, đừng dễ thương nữa.”

Đôi mắt đại dương khép hờ. Tobio cố gắng tranh luận về việc sử dụng một số từ ngữ như vậy, nhưng Oikawa đã bỏ tay ra khỏi mặt cậu. Anh vỗ má Beta hai lần trước khi lùi lại. 

“Về với đội của em đi, Tobio. Họ cần em.”

Nó giống như một lời tạm biệt. 

Ngực của Tobio thắt lại. Trong một giây ngắn ngủi, cậu để sự tiếc nuối thể hiện ngay trên khuôn mặt mình . Cậu ấy không muốn Oikawa rời xa mình một lần nữa. Cậu muốn họ có thể ngồi vào chung bàn và nói chuyện cùng nhay.

Nhưng đây không phải lúc. Có lẽ nó sẽ là một ngày nào đó, nhưng không phải bây giờ. 

Liệu họ đã sẵn sàng chưa?

Beta thả lỏng , trước khi cậu bước đi . Đôi mắt của Oikawa loé lên vì kinh ngạc nhưng Tobio vẫn tiếp tục đi tới đầy bất chấp.

Đôi môi dịu dàng chạm nhẹ vào má Oikawa. Nụ hôn ấm áp, ấm ướt và vương vấn. Tobio tận hưởng sức nóng từ làn da của Alpha, mịn màng và mềm mại hơn những gì cậu tưởng tượng. 

Nó rất tuyệt vời.

Tobio cảm thấy lâng lâng khi cậu lùi ra xa. Nụ cười rạng rỡ nhất nở trên khuôn mặt cậu và cậu ấy thì thầm, “Cảm ơn anhmột lần nữa.”

Hai tay vươn ra muốn ôm anh, nhưng Beta đẩy nhẹ anh . Họ ngã về phía Oikawa. Có một chút nặng nề trên cơ thể của Alpha và cái nhìn chằm chằm mà Tobio từ chối muốn nhìn thấy. 

Oikawa thì thầm với cậu, và Tobio gần như vỡ òa.

Khi Tobio tiến về phía đội của mình, cậu không nhìn lại về phía Oikawa. Cậu ấy không thể. Nếu cậu làm vậy, cậu có thể không đi được nữa. 

Hương thơm của hổ phách và hoa nhài vẫn còn vương trên da cậu. Có một chút adrenaline trong huyết quản của cậu và sự nhẹ nhàng cho từng bước đi của cậu

Đội chào đón cậu bằng những lời đầy lo lắng, bàn tay xoa dịu và quá nhiều mùi hương hòa quyện với nhau khiến Tobio bắt đầu trở nên mơ hồ. 

Trở lại xe buýt, Tobio để Hinata nắm lấy tay mình và tựa vào vai cậu trong suốt quãng đường về nhà. Mọi người cứ nhìn cậu suốt quãng đường. Một lần, nó sẽ trở nên trầm trọng hơn. Nhưng bây giờ tất cả những gì cậu ấy cảm thấy là cảm giác tự hào và có thể là một chút xấu hổ. 

Tobio nhìn ra cửa sổ và quan sát cảnh vật đang đi qua. Tâm trí của cậu ấy lặp đi lặp lại những lời nói của Oikawa. Nó khắc sâu vào trong tâm trí cậu.

‘Chờ anh với, Tobio.’

Cậu ấy không thể biết là mình muốn cười hay muốn khóc nữa.

[Trans] Beautiful Beta Boy (End)

  •Author:  https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/pseuds/GreyWingsandDreams •Soucre:  https://archiveofourown.org/works/28766...