Chap 2 : Bệnh viện
•Author: https://archiveofourown.org/users/Mizukiiilight/pseuds/Mizukiiilight
•Soucre: https://archiveofourown.org/works/27141679/chapters/66282130
( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )
Mọi thứ đều đau đớn, từ đầu đến ngón chân của cậu . Tobio có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng và mùi hóa chất của bệnh viện xung quanh mình. Cậu có thể nghe thấy tiếng máy móc ở gần mình, nó nghe có vẻ yên tĩnh nhưng cũng thật ồn à.
Tobio mở to mắt và nhắm lại ngay khi vừa tiếp xúc với ánh sáng chói lòa trên trần nhà của bệnh viện. Cậu mở chúng một lần nữa, lần này chậm hơn.
Xung quanh Tobio mờ ảo, cậu để mắt thích nghi với ánh sáng trước khi nhìn xung quanh, lần này rõ ràng hơn.
Không mất nhiều thời gian để cậu nhận ra vị trí của mình, đây không phải là lần đầu tiên anh vào bệnh viện. Mặc dù lần đầu tiên là đối với mẹ anh, người đã cảm thấy tồi tệ vào ngày hôm đó. Tobio cố gắng ngồi dậy nhưng nhanh chóng thấy đau, cơ thể đau và nhức nhối. Cậu có thể cảm thấy những vết bầm tím trên lưng mình.
Cánh cửa phòng mở ra, khiến cậu ngạc nhiên và hét lên một tiếng. Cô y tá liếc nhìn từ chiếc bìa kẹp hồ sơ và nở một nụ cười dịu dàng.
“Mừng em đã tỉnh lại. Em có muốn ngồi dậy không?”
Tobio mở miệng định nói nhưng lại thấy không thể nói được, cổ họng khô rát khiến cậu không thể nói được gì. Y tá ấn một trong những nút gần giường để nó chuyển sang chế độ ngồi, sau đó tiến hành giúp cậu tìm một vị trí thoải mái để nằm.
“Chị sẽ gọi cho bác sĩ và báo với họ rằng em đã tỉnh lại. Em có muốn uống nước không? ”
Một lần nữa Tobio gật đầu.
“Được rồi, chị sẽ trở lại ngay.”
Y tá rời đi và Tobio loay hoay với các ngón tay của mình, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi bất tỉnh. Cậu nhớ những ánh đèn sáng đang đến gần hơn, bố cậu phanh gấp, tiếng hét của mẹ , cơ thể ấm áp của Miwa khi cô kéo cậu về phía mình, sau đó là một tiếng va chạm lớn, và mọi thứ trở nên mờ nhạt.
Tobio chạm vào đầu mình và các đầu ngón tay chạm vào một miếng gạc ở bên phải trán. Đảo mắt nhìn Tobio thấy đầu gối phải của mình được băng bằng nhiều lớp băng gạc. Tobio cảm thấy sự hoảng loạn và bối rối lắng xuống khi loại thuốc họ dùng cho anh bắt đầu ngấm dần. Cậu thở nặng nhọc hơn một chút khi thấy chị gái không ở cùng cậu.
Cố gắng bình tĩnh lại, Miwa cũng bị thương nên có lẽ chị ấy đang ở trong phòng riêng nghỉ ngơi đúng không? Chắc chắn. Và bố mẹ cũng đang được điều trị, vì vậy họ không thể đến thăm cậu cho đến khi họ cảm thấy tốt hơn, phải không?
Vẫn còn đó sự lo lắng và hoảng sợ không dứt , cậu có một dự cảm xấu về mọi chuyện. Tobio bắt đầu cắn môi dưới. Tại sao tất cả những điều này lại xảy ra vào cùng một ngày, đồng đội quay lưng lại với cậu, cái nhìn thất vọng của Oikawa và Iwaizumi, cái nhìn thương hại của cha mẹ , và cái ôm của Miwa khi họ đón cậu từ trường sau trận đấu cuối cùng ở Kitagawa Daiichi. Bây giờ là một vụ tai nạn ô tô vì một người lái xe thiếu trách nhiệm.
Cánh cửa lại mở ra, cô y tá đưa cho cậu một ít nước trước khi cô gọi Shinsuke và bà của anh. Đầu của Tobio cảm thấy mờ nhạt,cậu vẫn không thể nhớ lại những gì đã xảy ra một cách chính xác, nhưng ngay lập tức cảm thấy lo sợ khi nhìn thấy Shinsuke, người có đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Tobio hỏi, nhìn giữa hai người họ.
“C-chị Miwa đâu? Chuyện gì thế này? ”
Shinsuke xoay người vì đau buồn. Anh nắm chặt chiếc túi của bà mình thậm chí còn chặt hơn trước khi thả nó ra để ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường của Tobio. Anh giải thích những gì đã xảy ra bằng cách như sắp tắc thở.
Trái tim của Tobio rớt xuống. “Anh … anh đang nói dối phải không? Không đời nào … Miwa … mẹ và bố …” Tobio tái mặt, đưa tay nắm lấy tay Shinsuke.
“Hãy nói với em rằng đó là một lời nói dối.”
Shinsuke vẫn im lặng.
Nước mắt của Tobio trào ra.
Cậu bắt đầu thổn thức.
Cậu nghĩ, ngay cả khi hai cánh tay ôm lấy cậu, rằng có thứ gì đó bên trong cậu đã vỡ ra – mà có lẽ trái tim cậu, giống như chiếc kính vỡ của chiếc xe. Cậu nghĩ về Kazuyo, với bàn tay ấm áp và lời khuyên của ông, về những ngày ăn cà ri và những cuộc thi nhỏ với Miwa xem ai là người ăn nhanh nhất. Cậu nghĩ về những nén hương và những bộ lễ phục, về cảm giác không có ai ở đó, cảm giác trống rỗng khi mọi người quay lưng lại với cậu.
Thật đau lòng này khi nhận ra rằng tất cả mọi người sẽ rời bỏ cậu, điều này khiến cậu hét lên không kiểm soát được, khiến cho cậu kiệt sưc.
Và ngay cả với bốn cánh tay ôm lấy , vẫn có một khoảng trống từng tràn đầy những niềm vui nay đã trở nên trống rỗng, và nó sẽ không bao giờ được lấp đầy nữa.
___
Shinsuke ngáp và nhìn vào điện thoại của mình, đã chín giờ sáng, anh thở dài một hơi. Đôi mắt của anh cảm thấy khó chịu nhưng điều đó không có gì lạ, anh ấy đã khóc cách đây không lâu khi thức dậy sau giấc ngủ ngắn . Shinsuke đã cầu nguyện rằng mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng và nó không thực sự xảy ra.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Từ khóe mắt anh nhìn thấy bà anh đi tới với một gói bánh mì thịt lợn cùng với hai tách cà phê. Đưa cho anh một tách và một cái bánh mì thịt lợn, anh nói lời cảm ơn và họ ăn trong im lặng. Không có gì để nói, bà của anh đã thông báo rằng đồ đạc của Tobio đã được đóng gói và bà sẽ cử người đến lấy những đồ đạc còn lại của Kageyama và chuyển chúng đến Hyogo.
Kế hoạch là đưa Tobio đi cùng họ ngay khi bác sĩ cho phép , bà của anh không muốn ở lại Miyagi quá lâu và anh hiểu, bản thân anh không muốn ở đây thêm nữa. Họ sẽ tổ chức tang lễ cho dì và chú của Miwa cùng nhau ở Hyogo, nơi họ sinh ra.
Anh nhìn thấy một y tá đang tiến về phía họ sau khi họ ăn xong và vứt chúng vào thùng rác .
“Tôi đến để thông báo với mọi người rằng Kageyama Tobio đã thức dậy nếu mọi người muốn gặp cậu ấy, bác sĩ sẽ đến và thông báo một số điều với ba người trong thời gian sớm.”
Khi nghe những lời đó, Shinsuke bước ra khỏi ghế cùng với bà của mình, cô y tá không nói gì ngoài việc đi theo cô. Việc đi bộ đến phòng Tobio cảm thấy lâu hơn bình thường, Shinsuke không biết mình sẽ báo tin như thế nào cho cậu. Anh cảm thấy bàn tay của bà đang đặt trên tay mình và anh thở ra một cách run rẩy.
Anh siết chặt tay bà và đứng thẳng hơn khi y tá mở cửa. Cô đưa cho Tobio một cốc nước trước khi nói với họ rằng bác sĩ sẽ đến đó ngay sau đó . Đáng lẽ nó sẽ không còn gây tổn thương cho cậu, nhưng nó vẫn xảy ra, Tobio trông vẫn rất xanh xao và sợ hãi. Cậu có một miếng gạc trên trán nơi cánh cửa va vào và miếng gạc dày hơn che đầu gối phải của cho thấy cậu đã phải phẫu thuật.
Shinsuke biết mình trông giống một mớ hỗn độn với đôi mắt đỏ hoe vì khóc và mái tóc bù xù, nhưng anh không quan tâm, một sức nặng trong lồng ngực anh được nâng lên khi thấy Tobio vẫn còn sống.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Tobio hỏi khi anh ấy nhìn cả hai người họ với đôi mắt xanh của mình.
“C-chị Miwa đâu? Chuyện gì thế này? ”
Gương mặt của Shinsuke nhăn lại vì đau buồn. Làm sao anh ấy lại nói rằng Miwa không còn ở bên họ nữa? Sau khi nhìn thấy cơ thể lạnh lẽo của cô để xác minh rằng đó thực sự là cô ấy. Anh nắm chặt tay bà mình hơn nữa, trước khi thả nó ra và anh ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường của Tobio. Sau đó, anh ấy giải thích những gì đã xảy ra với hơi thở như sắp ngừng lại.
Anh có thể thấy mắt Tobio nhòe đi như thế nào khi tay cậu run lên.
“Anh … anh đang nói dối, đúng không? Không đời nào … Miwa … Mẹ và bố …”
Da của Tobio thậm chí còn tái đi khi anh nắm lấy tay Shinsuke, chúng trở nên chai sần và lạnh lẽo.
“Hãy nói với em rằng đó là một lời nói dối.”
Shinsuke im lặng. Anh có thể nhận thấy khuôn mặt của đứa em họ nhỏ bé của mình như thế nào biết được điều đó, sau đó anh bật khóc và rất đau, rất đau đớn khi nghe tiếng cậu nức nở, Shinsuke muốn xoa dịu nỗi đau của cậu và đặt nó lên người mình. Không chút do dự, Shinsuke và bà của anh ôm Tobio và để cậu khóc.
Khóc cho Miwa người chị luôn che chở cho anh dù thế nào đi nữa, cho dì của anh, đó là tia nắng, cho người chú luôn ủng hộ anh dù có thế nào, cho gia đình mà anh đã mất đi trong nháy mắt.
Họ cứ như vậy một lúc cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Shinsuke lau đi nước mắt và sau đó là Tobio. Hắng giọng, anh cho bác sĩ đi vào. Đóng cửa lại phía sau, bác sĩ – một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm và đôi mắt nâu ấm áp nở một nụ cười ấm áp với họ.
“Xin chào, tôi tên là Tiến sĩ Yagami. Tôi là người chịu hoàn toàn trách nhiệm về ca phẫu thuật của Kageyama-kun.”
Bà của anh gật đầu cảm ơn, Shinsuke im lặng, cảm giác bất định và đau buồn lại hiện về. Anh ôm Tobio chặt hơn, em họ đáp lại nó bằng cách rúc đầu vào cổ anh.
“Ngoài cuộc phẫu thuật đầu gối và vết cắt mà Kageyama-kun nhận được trên đầu không có gì nghiêm trọng. Cậu ấy sẽ bị đau liên tục ở lưng nhưng điều đó có thể dự đoán được vì anh ấy có một vài vết bầm tím và những mảnh kính nhỏ mà chúng tôi phải loại bỏ , “
Shinsuke cảm thấy bàn tay Tobio siết chặt lấy áo sơ mi của mình.
“Cậu ấy sẽ cảm thấy đau nhức xung quanh đầu gối nhưng điều đó là bình thường vì đối với chính đầu gối, tôi sợ rằng cậu sẽ không thể chơi bất kỳ loại thể thao nào nữa.”
Đó là tin tức mà Shinsuke đã đoán trước, anh biết nó sẽ xảy ra, nhưng nó vẫn là một đòn chí mạng đối với anh. Tobio chỉ còn lại bóng chuyền, môn thể thao mà Kazuyo chơi, sau đó được truyền lại cho chú của mình, sau đó cho Miwa, và cuối cùng là Tobio và Shinsuke. Đó là thứ duy nhất cậu còn lại trong gia đình và nó đã rời bỏ cậu một cách không thương tiếc.
Shinsuke cảm thấy Tobio run lên sau đó một tiếng nấc xé ra từ cổ họng. Shinsuke muốn xoa dịu nỗi đau đó nhưng anh không thể, tất cả những gì anh có thể làm là ở bên cạnh người em họ và giúp cậu vượt qua chuyện này.
“Ý ông là gì?” Bà của anh giọng thậm chí còn nhỏ hơn trước. Bác sĩ nở một nụ cười thông cảm cho họ trước khi giải thích.
Rách gân
Một số tác dụng phụ là đi lại khó khăn, bầm tím và chuột rút. Nó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của anh ấy nếu anh ấy thực hiện trị liệu vật lý, nhưng rõ ràng là anh ấy sẽ không bao giờ có thể chơi bóng chuyền nữa.
“Kageyama-kun cũng sẽ phải ở lại bệnh viện trong bốn ngày tới, không có gì nghiêm trọng cả, chúng tôi chỉ cần theo dõi rằng mọi thứ vẫn ổn, sau đó mọi người sẽ có thể đưa cậu ấy đi,” bác sĩ Yagami viết trên bìa kẹp hồ sơ của mình. “Thôi thì tôi sẽ để mọi người ở lại, và tôi sẽ quay lại để kiểm tra Kageyama-kun một lần nữa vào chiều nay.” Bác sĩ rời đi và căn phòng lại một lần nữa im lặng.
___
Tobio cảm thấy như anh ấy đang ở đó về mặt tình cảm và tinh thần. Chắc chắn anh có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp của Shinsuke khi anh họ ôm cậu nhưng Tobio vẫn cảm thấy bàng hoàng. Sau khi bác sĩ báo tin cho họ về tình trạng của anh , bóng chuyền là thứ duy nhất cậu ấy còn lại của gia đình mình, nó là tài sản của cậu, và cậu không còn nó nữa.
Cậu muốn khóc, muốn hét lên và hét lên nhưng cậu không còn năng lượng để làm điều đó, thay vào đó là tập trung vào Shinsuke, người chưa một lần rời đi kể từ khi bước vào phòng. Tobio đáp lại cái ôm quen thuộc khi anh úp mặt vào ngực người anh họ của mình.
“E-em sẽ ở với ai?”
Từ khóe mắt, cậu nhìn thấy bà ngoại của mình di chuyển và ngồi bên cạnh , để ý đến vết thương của cậu. “Từ nay cháu sẽ ở lại với chúng ta, ngay khi bác sĩ cho phep, chúng ta sẽ đưa cháu đến Hyogo.”
Tobio ậm ừ cho thấy rằng cậu ấy đang lắng nghe. cậu không bận tâm về việc mình sẽ chuyển đi nơi khác, dù sao thì Hyogo đã là nơi cậu sinh ra, chắc chắn rằng cậu sẽ nhớ Miyagi, nhưng lại muốn bỏ nó lại. Cậu không chắc mình có thể ở lại đây thêm một giây nào nữa mà không cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng hay không. Nơi đây có biết bao nhiêu nơi mà cậu đã cùng gia đình đi qua, biết bao kỉ niệm bây giờ chỉ xát muối vào vết thương.
“Bà nội thu dọn đồ đạc của em rồi, những thứ còn lại sau khi về nhà người ta sẽ gửi cho chúng ta.”
Giọng của Shinsuke nhẹ nhàng và Tobio cảm thấy bản thân được an ủi. Nhà, nhà ở Miyagi với gia đình không còn nữa. Nhà của anh ấy từ giờ trở đi là ở Hyogo với Shinsuke và bà của anh . Tobio run rẩy hít một hơi, dù sao thì cậu cũng chẳng còn gì ở đây, gia đình đã không còn nữa, Kunimi và Kindaichi quay lưng lại với cậu và nói rõ rằng cạu không còn là bạn cũng như đồng đội với họ nữa.
Những người duy nhất anh còn lại là Shinsuke và bà .
“C-chúng ta sẽ tổ chức tang lễ ở đâu?”
Tobio nghẹn ngào khi kết thúc câu hỏi của mình, cậu không muốn nhìn thấy xác của họ trong quan tài, nhưng cậu cần biết để có thể giúp họ được thanh thản, ít nhất gia đình anh xứng đáng được chôn cất đàng hoàng và từ biệt họ.
Cậu cảm thấy Shinsuke căng thẳng sau đó nghe cậu nói , anh nuốt nước bọt trả lời : “Nó sẽ được tổ chức ở Hyogo.”
Vì vậy, họ sẽ được chôn cất tại tỉnh nhà của họ.
Tobio không muốn hỏi nhưng cậu cần biết, cậu cần biết liệu họ có bắt được ai đã làm điều này với cậu, với gia đình cậu hay không. Vì vậy, cậu run rẩy hít một hơi rồi thở ra.
“Họ có bắt được ai đã-làm điều này không?”
Câu hỏi của cậu chỉ là một tiếng thì thầm, nhưng nó có thể được nghe thấy rất to và rõ ràng. Tobio có thể nhìn thấy cách bà của mình quay đi chỗ khác, bà đang tránh nhìn vào đôi mắt xanh của cậu và đôi mắt nâu của anh họ cậu.
“Bà ngoại?”
Lần này là Shinsuke nói, anh ấy có vẻ tò mò và Tobio nhận ra họ không nói nhiều với anh họ của mình. Bà bắt đầu loay hoay với các ngón tay trước khi nhìn chúng, đôi mắt ấm áp của bà ứa nước mắt.
“Đó là một cú đâm xe và bỏ chạy, kẻ chịu trách nhiệm cho việc này đã biến mất.”
Tobio cảm thấy mật trào lên cổ họng, nhắm nghiền mắt lại ,Tobio vùi mặt vào ngực Shinsuke và nấc lên một tiếng. Cậu cảm thấy cánh tay của Shinsuke siết chặt lấy mình và đó là những giọt nước mắt của anh khi chúng rơi trên đầu.
Thế giới của Tobio dường như chưa bao giờ buồn tẻ như lúc này.
Tôi biết sự biến đổi này là rất đau đớn, nhưng em không hề cô đơn; em chỉ đang rơi vào một cái gì đó khác biệt, với một khả năng mới để trở nên tốt hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét