Chap 8 : Buổi tập thử
•Author: https://archiveofourown.org/users/Mizukiiilight/pseuds/Mizukiiilight
•Soucre: https://archiveofourown.org/works/27141679/chapters/66282130
( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )
Atsumu ngâm nga một giai điệu nhỏ khi đi về phía lớp học của Tobio, Suna và Osamu đi theo sau . Đã đến giờ ăn trưa và anh muốn dành nó với cậu bé mắt xanh.
Vì Kita đã có một cuộc họp với huấn luyện viên bóng chuyền về những năm nhất mới vào sẽ nộp đơn vào câu lạc bộ. Không muốn để em họ một mình nên anh muốn cặp song sinh đến chỗ cậu , không cần phải được yêu cầu Atsumu , anh ấy sẽ vui vẻ dành thời gian của mình với Tobio.
Suna chỉ muốn đi cùng và Osamu ở đó để đảm bảo Atsumu không gây ra bất kỳ vấn đề nào. Không có vấn đề gì nhiều khi cả hai anh em luôn gặp rắc rối bất kể là thế nào.
Nhìn số lớp học , Atsumu dừng lại ở lớp bốn. Osamu và Suna dừng lại cạnh anh ta và nhìn vào. Ở góc xa bên phải, họ thấy Tobio đang viết trên một cuốn sổ màu xanh lam.
Hai lông mày của cậu nhíu lại tập trung, đầu lưỡi thò ra khóe miệng. Atsumu mỉm cười khi nhìn thấy cảnh đó, Tobio luôn trông rất đáng yêu khi cậu tập trung.
Có nhiều lần anh ấy sẽ nhìn chằm chằm vào cậu trong khi cậu bé học bài hoặc ghi chép. Đó là một điều ngạc nhiên màđứa trẻ chưa nhận ra.
“Ngậm miệng lại” Tsumu, nước dãi chảy ra rồi kìa. “
Rời dòng suy nghĩ của mình, Atsumu nhanh chóng quay sang chỗ khác và lau miệng chỉ để thấy rằng không có nước dãi chảy ra. Quay lại trừng mắt nhìn Osamu, thay vào đó, anh ta bắt gặp chiếc điện thoại của Suna, một ánh đèn flash. Atsumu sững người, họ đã lừa anh!
“‘Samu đồ khốn!”
Suna bắt đầu chế nhạo và Osamu chỉ cười khẩy. Trước khi anh có thể lao mình vào thằng em trai của mình, ba người họ đã nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng.
“Anh đang làm gì đấy?”
Atsumu lại một lần nữa sững người, anh thấy Suna cố gắng kìm chế tiếng cười của mình vì làm một việc tồi tệ như thế nào. Anh có thể thấy vai mình rung lên khi anh quay ra chỗ khác. Osamu nhếch mép cười với anh trước khi nở một nụ cười tỏa nắng (xấu xa).
“Này Tobio-kun, đến giờ ăn trưa rồi ,đi thôi.”
“A, đã đến giờ ăn trưa rồi?”
Di chuyển khỏi vị trí của mình, Atsumu đẩy người em trai của mình ra, phớt lờ tiếng kêu giận dữ của anh ấy, sau đó anh kéo một chiếc ghế và ngồi bên cạnh cậu nhóc đầu quạ. Tobio khẽ nở một nụ cười khiến tim anh đập nhanh hơn.
“Nào chúng ta mau ăn trưa thôi, anh không muốn nhìn thấy cái nhìn chết chóc từ Kita nếu chúng ta bỏ bữa trưa đâu.”
Tobio gật đầu với anh trước khi lấy bữa trưa, Atsumu đi theo khi em trai và Suna ngồi xuống và đặt bữa trưa của họ xuống. Họ là những người duy nhất trong lớp, vì vậy nó chủ yếu yên tĩnh ngoại trừ những cuộc nói chuyện nhẹ nhàng hoặc những trận đánh nhau nhỏ mà Osamu giữa Atsumu .
“Em đã sẵn sàng cho câu lạc bộ bóng chuyền chưa Tobio-kun?”
“Vâng, em có một bộ quần áo để thay trong tủ và sổ ghi chép của em luôn sẵn sàng. Tất cả những gì em phải làm là đợi Shinsuke đến đón ”.
Suna ậm ừ, “Chà, em sẽ không cần may mắn đâu. Anh tin rằng em sẽ đạt được vị trí, dù sao thì, em đã học hành như điên và nhờ đó mà em đã được xếp vào một lớp nâng cao.”
Osamu và Atsumu đồng ý. Đầu quạ đã dành rất nhiều thời gian để học . Cậu đã dành thời gian của mình để ghi nhớ và tìm hiểu những điều cần biết trước kỳ thi tuyển sinh.
Khi Tobio nhận được lá thư chấp nhận, cậu ấy đã khóc vì sung sướng. Atsumu đã ôm cậu, anh cũng rất vui. Không phải anh nghi ngờ khả năng của Tobio, ngay cả với những điểm số trước đây của cậu ở trường cấp hai, Kita cũng đã đảm bảo rằng Tobio có thể học và hiểu tất cả những gì đã được dạy.
“Suna nói đúng, huấn luyện viên sẽ để em thử sức. Chỉ cần cẩn thận sẽ không mất nhiều thời gian trước khi thông tin về vị trí quản lý sẽ lại được công khai. Những cô gái đó sẽ ở đó và không biết họ sẽ làm gì, nhưng cá rằng nó sẽ như một mớ hỗn độn.” Osamu vừa nói vừa uống một ngụm nước.
“Đừng lo lắng, như em đã nói Shinsuke sẽ đến đón em, vì vậy sẽ không có vấn đề gì. Thêm vào đó, nếu nó xảy ra , chắc chắn rằng các giáo viên sẽ làm gì đó để giải quyết vấn đề này.”
Atsumu nhai onigiri của mình, cảm thấy không ổn. Đúng là giáo viên có thể kiểm soát nhưng điều đó không làm giảm khả năng Tobio bị thương. Những cô gái đó không quan tâm ai cản đường họ. Chắc chắn một số người đều tôn trọng nhưng không phải tất cả đều như vậy.
“Tuy nhiên, hãy cẩn thận Tobio-kun. Một số người trong số họ rất tốt và tôn trọng nhưng anh không thể nói như vậy với những người còn lại. Mặc dù anh không chắc họ sẽ làm gì khi Kita ở gần đó.” Atsumu nói.
Tobio nở một nụ cười trấn an anh, nụ cười khiến mặt anh nóng lên. Anh có thể thấy Suna lấy điện thoại ra khi Osamu cười khúc khích. Anh ấy lẽ ra đã đuổi họ ra khỏi lớp học, nhưng Tobio đang ở đây và anh ấy không muốn nhận lấy cái ánh mắt lạnh lùng đó nữa .
Anh ấy đã trải qua nó vào lần cuối cùng chọc giận Tobio. Cả hai người họ đều nhìn anh ta một cái nhìn đầy hiểu biết và Atsumu cố gắng kiềm chế sự đỏ mặt của mình, anh không muốn Tobio nhận thấy điều này.
Không phải anh đang cho rằng cậu đang uống sữa của mình với vẻ mặt mãn nguyện.
Cậu ấy khiến Atsumu nhớ đến một con mèo, một con mèo rất dễ thương.
Phần còn lại của thời gian ăn trưa được dành để nghe Osamu kể cho Tobio nghe một số câu chuyện thời thơ ấu của họ. Tại một số thời điểm trong các cuộc trò chuyện, Tobio đã kể về gia đình mình một chút.
Ông của cậu là huấn luyện viên đầu tiên của anh ấy như thế nào và nhờ ông ấy mà cậu ấy đã đến với bóng chuyền như thế nào. Hay về chị gái của cậu, Miwa, và đã có lần cô ấy nhuộm tóc cậu thành màu vàng cát nhưng lại làm rất tệ.
Họ đã cười vì một số câu chuyện và Atsumu không thể hiểu được nụ cười lúc này của Tobio. Một lúc nào đó Suna lại rút điện thoại ra và bắt đầu đưa nó cho Tobio xem, người gần như đã phun sữa ra khi anh ấy bắt đầu cười. Atsumu bối rối nhìn và hét lên một tiếng thảm thiết.
“Suna dồ ngu ngốc! Cậu lấy cái đó ở đâu vậy !? ”
Osamu đã nhìn thấy bức ảnh và đang ôm bụng thở khò khè. Để giành lấy danh dự của mình, Atsumu đã cố gắng giật điện thoại của Suna nhưng chàng trai tóc đen đã tránh ra. Bức ảnh mà Suna đã cho Tobio xem là khi anh ấy ngủ gật trong phòng tập thể dục.
Anh ấy đã mệt, và Osamu đang dành thời gian để thay quần áo. Vào thời điểm Osamu trở lại, mọi người trong phòng tập thể dục đang cười nhạo anh. Không mất nhiều thời gian để tìm ra lý do tại sao, đứa em sinh đôi ngu ngốc của anh đã viết lên khắp mặt anh. Nó chẳng ích gì khi anh ấy nước dãi chảy xuống cằm.
“Lỗi là do anh ngủ quên mất. Bây giờ anh nên biết rõ hơn Atsumu.”
“Điều đó không có nghĩa là cậu có thể làm điều đó khi Suna ở quanh đó!”
Trước khi anh có thể tiếp tục rượt đuổi theo đồng đội của mình, Atsumu đã dừng lại khi anh nhìn thấy Tobio. Đôi mắt của cậu ấy có vẻ sáng hơn và làn da của cậu ấy không còn nhợt nhạt nữa, nó đã có được màu sắc tự nhiên . Nhưng quan trọng hơn, Tobio đang cười thoải mái. Có lẽ anh ấy có thể tha cho Suna lần này. Atsumu thở dài, cậu ấy lại bị như vậy, phải không?
“Đừng bận tâm, hãy giữ nó cho tất cả đều ổn.” Atsumu lầm bầm khi anh ngồi xuống cạnh Tobio, người đang làm dịu nhịp thở của mình, lâu lâu lại nở những nụ cười khẽ .
“Thích rồi kìa.”
Atsumu lườm Osamu, người có vẻ mặt tự mãn. Suna đã ngồi xuống bên trái Tobio, anh ta cũng có một cái nhìn tự mãn. Atsumu đảo mắt, anh để họ như vậy. Nhìn Tobio thêm một lần nữa, anh cho phép mình cười một chút. Vậy nếu anh ta chỉ bị làm nhục trước mặt Tobio thì sao? Miễn là nó khiến cậu cười, anh ấy sẽ để nó như vậy.
___
Tobio thở dài khi cất sách toán đi. Đó là tiết học cuối cùng trong ngày, có nghĩa là các câu lạc bộ của trường sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Những học sinh còn lại đã rời đi trong khi giáo viên đi họp, chưa kịp hỏi Tobio có cần giúp đỡ gì không . Điều đó khiến cậu ấy phải ở một mình trong phòng khi đợi anh họ của mình, ngay cả sau khi Tobio nói với anh rằng cậu ấy sẽ ổn thôi, Shinsuke vẫn bướng bỉnh về điều đó cho đến khi Tobio đồng ý.
Phần lớn là do cậu không biết rõ về khuôn viên trường và có thể (sẽ) bị lạc và một đàn con trai và cô gái sẽ tụ tập xung quanh phòng tập thể dục khiến cậu không thể vào được.
Nhìn đồng hồ, Tobio bắt đầu lo lắng, Shinsuke đã đến muộn, và biết anh họ của mình luôn luôn đúng giờ. Có lẽ anh ấy bị cuốn vào một cái gì đó? Trước khi cậu có thể rút điện thoại ra để nhắn tin thì cánh cửa lớp học đã mở ra.
Đó là một người với mái tóc đen ngắn và đôi mắt nâu. Cậu ta dường như tắt thở khi dựa vào cửa. Tobio nhìn cậu ta chằm chằm, không biết phải nói gì. Có nên giúp cậu ta không?
Cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, cậu đứng thẳng và giao tiếp bằng mắt với Tobio.
“Có phải cậ là Kageyama Tobio?”
Tobio gật đầu, làm sao cậu ta biết tên mình?
“Tên tôi là Riseki Heisuke, tôi là bạn cùng lớp của cậu, hôm nay chúng ta không giới thiệu bản thân sớm hơn.”
Ồ, đó là cách cậu biết người đối diện . Tobio thực sự cần phải chú ý đến các bạn cùng lớp của mình, thật tệ khi giao tiếp của cậu ấy rất tồi .
“Rất vui được gặp cậu , tôi có thể giúp gì cho cậu được không?”
Như thể nhớ ra , Riseki gật đầu.
“Kita-san yêu cầu tôi đến để thông báo với cậu rằng Miya-san sẽ đi bộ với cậu đến phòng tập thể dục. Vì tôi tiện đường này để lấy túi tập thể dục của mình nền anh ấy yêu cầu tôi nói với cậu vì điện thoại của anh ấy ở trong phòng thay đồ và anh ấy đang nói chuyện với huấn luyện viên . “
Tobio ậm ừ hiểu ra, câu hỏi bây giờ là Miya nào sẽ đón cậu .
“Cậu có biết Miya nào không?”
Riseki xoa sau đầu, thì ra là không. Chà, cậu không thể làm gì được về điều đó; cậu ấy sẽ chỉ cần chờ xem. Tobio ngạc nhiên, Riseki đang ngồi bên cạnh. Nhìn anh ta, Tobio bối rối nghiêng đầu sang một bên.
“Tôi hy vọng cậu không phiền khi tôi ngồi đây . Kita-san đã rất lo lắng về việc cậu tự mình rời khỏi đây vì vậy tôi đã nói với anh ấy rằng tôi có thể đợi cùng cậu ở đây cho đến khi Miya-san xuất hiện. ”
“Không, không sao cả, chỉ là không có nhiều người đến gần tôi vì tôi có một khuôn mặt đáng sợ.”
Đó là sự thật, khi cậu ấy học năm hai trung học, kouhai của cậu ấy sẽ cố gắng tránh mặt cậu bằng mọi giá. Tobio không hiểu tại sao cho đến khi Kunimi chỉ ra điều đó cho cậu. Rõ ràng, họ không thích anh ấy trở nên nghiêm túc như thế nào khi họ tập luyện bóng chuyền.
Tobio đáp lại, nói rằng trong một môn thể thao, cậu không thể không nghiêm túc khi xử lý những pha bóng.
Kunimi không nói gì nữa và bỏ đi. Nó không làm cậu bận tâm nhiều nhưng thời gian trôi qua, cậu bắt đầu nhận thấy nó sẽ trở nên cô đơn như thế nào trong những ngày cuối tuần. Cha và mẹ của cậu ấy sẽ làm việc trong khi Miwa ở với bạn bè của chị ấy.
Tobio không có bạn để đi chơi cùng và cũng không nói chuyện như Miwa. Ông của cậu không còn ở bên họ và tất cả những gì cậu có là bóng chuyền.
Chắc chắn bây giờ cậu có Shinsuke, Aran, cặp song sinh, Suna, Ginjima và Kosaku, nhưng họ lớn hơn cậu một tuổi trong khi anh họ và Aran hơn hai tuổi.
Tobio không thực sự quan tâm đến khoảng cách tuổi tác. Tuy nhiên, sẽ rất tuyệt nếu nói chuyện với một người ở độ tuổi với cậu. Vì vậy, Riseki chờ ở đây với cậu là một điều bất ngờ.
“Tôi không đánh giá mọi người bằng vẻ ngoài của họ, mà là con người họ bên trong ,Kageyama-kun. Tôi biết nó có thể hơi xáo rỗng nhưng đó là cách tôi được nuôi dạy ”.
Tobio cười khúc khích thích thú, có phải cậu ảo tưởng hay những người ở Hyogo tốt hơn ở Miyagi một chút?
“Không sao, tôi khi gặp người khác cũng vậy. Mà này, cậu có thể gọi tôi là Tobio, tôi không quan tâm đến chuyện họ tên cho lắm.”
“Vậy thì hãy gọi tôi là Heisuke, sau cùng thì chúng ta sẽ trở thành bạn của nhau.”
“Bạn?”
Heisuke gật đầu, đây là lần đầu tiên có người đến gần cậu không chút do dự và làm bạn với cậu. Cậu mỉm cười với Heisuke, đây là người bạn đầu tiên mà cậu có thể kết bạn mà không cần sự giúp đỡ của anh họ hay cặp sinh đôi.
Có lẽ chuyển đến Hyogo là một lựa chọn đúng đắn. Cậu ấy đã kết bạn và bây giờ cậu không phải sợ mọi người đánh giá mình và cho đến nay, mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp.
Họ nói về bất cứ điều gì nảy ra trong đầu và Tobio cảm thấy cơ thể mình thật thoải mái, ngay cả khi đã rời xa Miyagi, nhưng cậu ấy không thể không đề phòng với mọi người. Nhận định về con người của cậu ấy không phải lúc nào cũng tốt , nhiều người có xu hướng muốn trở thành bạn của cậu nhưng một khi họ thấy anh ấy yêu bóng chuyền và sự nghiêm túc của cậu ấy, họ sẽ rời đi.
Điều này cũng xảy ra với hai người bạn của cậu ở trường trung học, một khi họ không thể phối hợp với cậu, họ đã bỏ mặc cậu. Không phải Tobio đổ lỗi cho họ, dù sao thì cậu cũng là một kẻ ngu ngốc.
“Vậy cậu có đang thử tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào không?”
Tobio gật đầu, ” Tôi sẽ nộp đơn xin quản lý cho đội bóng chuyền.”
“Ồ, không có gì lạ khi tôi nhìn thấy mọi người ở phòng tập thể dục. Hầu hết họ là ‘người hâm mộ’ , theo những gì đội bóng chuyền nói với tôi. Họ nói rằng chỉ có một vấn đề duy nhất nên tôi đoán đó sẽ là quản lý”. Heisuke nói.
“A, rõ ràng như vậy sao? Nhưng không sao, anh họ của tôi sẽ giúp đỡ nhưng ngoài việc tôi muốn tự mình có được vị trí, tất cả những gì anh ấy làm là thuyết phục huấn luyện viên. ”
Heisuke gật đầu. Cuộc trò chuyện dừng lại khi cánh cửa lại mở ra. Nhìn ra xa người bạn mới quen của mình, đôi mắt xanh của Tobio bắt gặp màu nâu của Atsumu đầu tiên .
“Xin lỗi Tobio-kun, anh phải tránh xa đám fangirl nhưng tất cả đều tốt.”
Atsumu nhìn Heisuke đang ngồi cạnh , đôi mắt thoáng bối rối trước khi nhận ra.
“À, cậu chắc là năm đầu tiên Kita nói tới. Cảm ơn vì đã đợi cùng Tobio-kun, cậu có thể đi rồi. Buổi tập thử bóng chuyền sẽ sớm được tổ chức nên đừng bỏ lỡ nó.”
Heisuke gật đầu trước khi đứng dậy và lấy túi thể dục của mình.
“Tôi sẽ gặp cậu sau Tobio, tạm biệt!”
“Tạm biệt Heisuke, chúc may mắn với buổi tập thử!”
Atsumu bước vào lớp để giúp Tobio xách cặp khi chỉ còn lại mình cậu.
“Em có biết cậu ấy không?”
“Có, cậu ấy là bạn cùng lớp của em, và bọn em là …. bạn bè.”
Tobio đang cười , và tất nhiên Atsumu sẽ không bỏ lỡ nụ cười ấm áp của cậu. Lấy nạng, Tobio giữ thăng bằng trước khi theo Atsumu ra khỏi lớp học.
Việc đi bộ đến phòng tập thể dục rất ngắn vì họ phải đi đường tắt để tránh những cô gái và chàng trai bên ngoài phòng tập.
Tobio đã nghĩ rằng họ đang phóng đại về các học sinh nhưng những cái nhìn vào lối vào của phòng tập thể dục đã khiến cậu lo lắng. Đột nhiên cậu cảm thấy biết ơn vì Atsumu đã dẫn cậu đến phòng tập thể dục, cậu không nghĩ rằng mình sẽ có thể vượt qua đám đông. May mắn thay, họ đã có một lối vào sau và không có nguy cơ bị nhìn thấy.
“Được rồi Tobio-kun, đây là phòng thay đồ. Kita nói rằng em có thể sử dụng tủ đựng đồ bên cạnh. Anh sẽ ở bên ngoài nếu em cần bất cứ điều gì. Một khi em đã thay đồ xong, hãy giới thiệu bản thân với hai thành viên cuối cùng của đội. “
“Được rồi, cảm ơn Atsumu-san.”
Atsumu gật đầu với cậu trước khi rời đi. Với một tiếng thở dài, Tobio tìm kiếm tủ đựng đồ của anh họ mình, tủ thứ tư bên phải. Đảm bảo rằng mình không mở nhầm tủ , Tobio bắt đầu thay từ đồng phục sang bộ đồ thể thao của mình.
Không mất nhiều thời gian kể từ khi cậu đã quen với việc thay đồ cùng với cái đầu gối đau của mình. Cậu ấy thỉnh thoảng được giúp đỡ nhưng bây giờ cậuđã bắt đầu tập vật lý trị liệu, cậu ấy đã có thể tự làm mọi việc.
Cởi bỏ bộ đồng phục của mình, Tobio buộc tóc lại thành một búi và lấy cuốn sổ và một cây viết . Giữ thăng bằng trên đôi nạng, cậu thở dài lần cuối trước khi mở cửa phòng thay đồ và bước ra ngoài.
Cậu ấy thậm chí còn chưa bước đủ năm bước thì đã gặp Osamu và Atsumu đang xô nhau xuống đất. Suna đang ở ngay cạnh ghi lại cuộc tranh cãi bằng điện thoại với Kosaku. Ginjima trông có vẻ khó xử và Aran chỉ thở dài với biểu cảm ‘xong rồi ‘. Tobio nhìn quanh và thấy hai người nữa.
Một người cao với vẻ mặt nghiêm nghị trong khi người kia thấp hơn và có biểu cảm nói, ‘tôi sẽ chẳng bận tâm đâu’. Không phải Tobio đổ lỗi cho họ, cậu chỉ mới biết cặp song sinh được hai tháng và cậu có thể nói họ là một số ít.
Anh tiếp tục quét khu vực để tìm huấn luyện viên hoặc Shinsuke nhưng không thấy. Bây giờ, khi nhìn toàn cảnh phòng tập thể dục, cậu chỉ thấy những người duy nhất ở đây là đội bóng chuyền và vài năm nhất đang tập thử . Họ trông lo lắng và bối rối khi nhìn cặp song sinh và bắt đầu hỏi các học sinh lớp trên xem họ có định ngăn cản họ không.
“‘Samu chà, trả lại điện thoại cho tôi!”
“Trả lại đồ cho tôi!”
Tobio thở dài, cậu định ngăn họ lại thì cả hai anh em sinh đôi đã làm đổ chiếc xe bóng chuyền xuống, khiến tất cả các quả bóng nảy ra và rơi vãi khắp sàn nhà thi đấu. Một vài trong số chúng dừng lại dưới chân Tobio và cậu bé mắt xanh cảm thấy mắt mình co giật. Cặp song sinh chỉ tiếp tục tranh cãi.
Quay lại, cậu định tìm đường đến chỗ Aran thì anh cảm thấy đau đớn bùng phát ở đầu.
Phòng tập thể dục im ắng và tiếng ồn duy nhất là cuốn sổ và bút chì đập xuống sàn cùng với một quả bóng chuyền nảy lên. Tobio cười . Đối mặt với cặp song sinh, cậu nhìn họ một cái nhìn chết chóc.
Cậu có thể thấy Suna, Ginjima và Kosaku căng thẳng như thế nào và nhanh chóng tránh xa họ. Osamu sững người, một quả bóng chuyền bay lên giữa không trung. Atsumu cũng vậy nhưng giờ cả hai đều trắng như tờ.
Cậu nhìn chằm chằm vào họ trong vài phút trước khi cặp song sinh quỳ gối và cúi xuống.
“Bọn anh xin lỗi Tobio-kun,bọn anh không cố ý làm vậy đâu!”
“Anh xin lỗi, anh không cố ý !”
Tobio thở dài mệt mỏi, thậm chí còn chưa bắt đầu luyện tập.
“Hai người có hai phút để dọn mớ hỗn độn mà hai người đã gây ra hoặc lâu hơn, mau …”
Cậu chưa nói xong thì cặp song sinh đã rời khỏi vị trí của họ và bắt đầu dọn dẹp, cả hai đều tập trung và không còn tranh cãi nữa.
“Ư-ừm Tobio c-cậu đã đánh rơi cái này.”
Quay lại Tobio đã thấy Heisuke đang vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Cậu ta đang cầm cuốn sổ và cây viết của mình. Gật đầu cảm ơn, Tobio cầm lấy chúng và thở dài, đầu cậu bắt đầu đau, và cậu chắc chắn rằng cơn đau đầu sẽ đến sớm.
Đây sẽ là một ngày dài.
___
Akagi ngạc nhiên nhìn đầu quạ. Cho đến nay, người duy nhất có thể gây ra phản ứng như vậy trong suốt những năm thứ hai là Kita. Nhưng bây giờ anh có thể hiểu tại sao đám năm hai lại muốn cậu làm quản lý, cậu bé có thể tự mình xử lý mọi việc .
Nhìn cặp song sinh, cả hai đều đang dọn dẹp đống bừa bộn mà họ làm mà không hề phàn nàn. Và đám năm hai trở nên căng thẳng khi một trong những năm nhất nói chuyện với cậu bé mắt xanh.
“Aran, cậu nói rằng cậu ấy là em họ của Kita, phải không?” Akagi hỏi.
Aran gật đầu, “Ừ, cá là cậu rất ngạc nhiên. Tobio-kun rất giỏi xử lý những việc như thế, chưa kể cậu ấy còn có khí chất chết chóc như Shinsuke. “
Akagi đồng ý, ngay cả khi cậu bé mới chỉ là học sinh năm nhất, cậu ấy vẫn thể hiện tiềm năng với tư cách là người quản lý tương lai của họ. Cậu ấy không chạy đến Atsumu hay Osamu ngay lập tức, thay vào đó, cậu nhìn xung quanh. Đó là một tín hiệu đáng mừng, một tín hiệu đáng mừng thứ hai là cậu ấy đã đến cùng với một cuốn sổ và bút để ghi chép. Cậu bé này rất nghiêm túc với vị trí này.
“Tôi có thể thấy sự giống nhau, và đó là một điểm cộng nữa là cậu ấy có thể kiểm soát cặp song sinh.”
Omimi gật đầu, năm ba còn lại cũng nhận thấy cách mà cặp song sinh tuân theo mệnh lệnh của đứa trẻ. Akagi mỉm cười chuyển từ vị trí của mình sang chỗ năm nhất mắt xanh .
“Xin chào, anh là Akagi Michinari. Anh là libero của đội, rất vui được làm quen với các em. ”
Tobio và cậu học sinh năm nhất khác ngừng nói và quay lại nhìn anh, Akagi cũng phải ngước lên vì cậu bé mắt xanh cao hơn anh một chút. Tobio cúi đầu trước khi đáp lại.
“Xin chào, em là Kageyama Tobio, là em họ của Shinsuke. Hân hạnh được gặp anh.”
Akagi cười nhẹ, cậu bé có thể trông đáng sợ nhưng nhìn gần lại trông mềm mại, đặc biệt là với mái tóc búi cao. Từ khóe mắt, anh có thể nhìn thấy cặp song sinh đang liếc nhìn họ. Họ không nói gì và tiếp tục nhặt bóng trên sàn.
“Anh nghe nói rằng em sẽ thử sức cho vị trí quản lý, anh chỉ muốn chúc em may mắn, mặc dù anh đoán là em sẽ không cần điều đó. Em đã biết cách kiểm soát đám năm hai.”
Akagi chỉ vào ba năm hai đang có chút căng thẳng kia, Tobio chỉ cười khẽ.
Omimi bước sau anh ta và cũng giới thiệu bản thân với những năm nhất khác. Không mất nhiều thời gian để mọi người ổn định và Kita và huấn luyện viên đã đến nơi.
Akagi nhìn chằm chằm vào Tobio, người đang đứng cạnh huấn luyện viên. Cậu bé đang viết vào sổ tay của mình khi huấn luyện viên nói chuyện với cậu, thỉnh thoảng cậu sẽ nhìn lướt qua những năm nhất đang thử và ghi lại thông tin. Nhóm năm ba mỉm cười; năm nay sẽ rất thú vị.
Và đột nhiên, bạn biết đấy … Đã đến lúc bắt đầu một điều gì đó mới và tin tưởng vào sự kỳ diệu của sự khởi đầu .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét