Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2021

[Trans] Metanoia (chap 4)

 Chap 4 : Sốc và phủ nhận

•Author: https://archiveofourown.org/users/Mizukiiilight/pseuds/Mizukiiilight

•Soucre: https://archiveofourown.org/works/27141679/chapters/66282130

( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )

Tobio thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài. Ngày tháng trôi qua thật nhạt nhòa và Tobio không thể tập trung sức lực để tự chăm sóc bản thân. Cậu không biết đó là ngày gì, chỉ biết rằng đó là ban ngày. Cậu đã thức dậy vì một cơn ác mộng khác, cũng chính là cơn ác mộng đã ám ảnh anh.

Nó hiện lên trong tâm trí cậu, lặp đi lặp lại, Tobio có thể nhìn thấy chiếc xe đang chạy đến gần nhưng miệng lại ngậm chặt và không thể nói được, không thể cảnh báo cha mình về chiếc xe. Và trước khi chiếc xe lao vào của họ, cậu ấy sẽ tỉnh dậy.

Shinsuke vào phòng và giúp cậu bình tĩnh hàng đêm, đến mức anh họ sẽ ở với cậu cho đến khi anh ngủ quên. Tuy nhiên, Tobio không chú ý lắm.

Có những ngày, mọi thứ đều chậm chạp và Tobio cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một vòng lặp. Ngày nào cũng vậy, thức dậy, ăn uống, uống thuốc, ngủ nghỉ rồi lặp lại. Đôi khi Shinsuke mở cửa sổ để đón không khí trong lành và Tobio rất biết ơn vì điều đó.

Tobio muốn nói chuyện với Shinsuke, cậu ấy đã làm vậy nhưng bất cứ khi nào cậu cố gắng nói, cổ họng sẽ như đóng lại và Tobio sẽ quên mất những gì muốn nói. Có những ngày (?) Khi Tobio trở về trạng thái tâm trí giống như cậu ấy đã từng ở bệnh viện. ( trạng thái như khi ở bệnh viện )

Cậu sẽ phủ nhận rằng Miwa đã chết và bố mẹ cậu đang đi công tác. Phải, đó là lý do tại sao họ không quay lại.

Cha cậu ấy là huấn luyện viên cho một đội bóng chuyền nên ông phải bận rộn với đội của mình, mẹ là một y tá, điều đó có nghĩa là bà ấy chỉ ở lại làm việc thêm giờ, và Miwa đang học ở Tokyo để cô ấy có thể theo đuổi ước mơ của mình. tạo mẫu tóc. Đó là lý do duy nhất để giải thích tại sao Shinsuke ở đây, họ không muốn cậu ấy ở một mình, vì vậy họ yêu cầu anh họ của ở lại với cậu ấy.

Cậu muốn hỏi tại sao họ không bao giờ gọi điện nhưng cậu đã từ chối, họ đang bận, và họ cần tập trung. Thêm vào đó, có thể điện thoại của họ không hoạt động tốt, và họ không thể gọi cho bất kỳ ai, phải không?

Cha mẹ cậu còn sống và khỏe mạnh, họ chỉ bị vài vết xước và bầm tím, Miwa cũng chỉ bị vài vết cắt vì kính, họ sẽ trở lại sớm và khi Tobio nhìn thấy họ, cậu sẽ ôm họ thật chặt để chào đón họ. .

Họ không biến mất, họ sẽ xuất hiện sớm thôi, hạnh phúc với nụ cười tươi và sống động.

Nhưng ngày và đêm trôi qua, họ không bao giờ làm như vậy.

Tobio phớt lờ giọng nói nhỏ trong đầu mà cứ nói rằng gia đình cậu ấy không còn nữa, thiếu hiểu biết là hạnh phúc, phải không?

Vậy tại sao, tại sao giọng nói đó cứ làm phiền cậu?

Tuy nhiên, giọng nói đó vẫn luôn ở đó.

Đôi khi Shinsuke sẽ nói chuyện với cậu và anh ấy sẽ không bao giờ gây áp lực để cậu phải trả lời. Tobio rất biết ơn, giọng nói của anh họ nhẹ nhàng, và điều đó giúp giọng nói nhỏ trong đầu cậu im lặng. Tobio không biết cậu đã ở trong bệnh viện bao nhiêu ngày, nhưng giờ cậu đang ở trên một chiếc giường êm ái và trong một căn phòng không phải màu trắng. Cậu đã ở đây vài ngày, nhưng cậu không thể biết rõ chính xác là bao nhiêu.

Để giữ cho giọng nói nhỏ trong đầu im lặng, cậu đọc những cuốn sách mà Shinsuke có quanh nhà, Tobio không đọc nhiều nhưng nó có ích. Kể cả khi cậu không chú ý đến lời nói hay cuộc trò chuyện đơn phương giữa Shinsuke với cậu, thì giọng nói nhỏ bé đó vẫn chưa bao giờ là đủ. Nó sẽ luôn quay trở lại khi cậu ấy đọc xong hoặc khi anh họ ngừng nói.

Căn nhà hầu như yên tĩnh và tiếng ồn duy nhất mà nó tạo ra là khi Shinsuke nấu ăn hoặc khi anh dọn dẹp nhà cửa.

Anh họ đang nói gì đó với cậu nhưng Tobio không quan tâm đó là gì, giọng anh có vẻ bị bóp nghẹt, nhưng nó vẫn giữ cho giọng nói nhỏ yên lặng. Shinsuke đặt một vài cuốn sách và tập tài liệu trên bàn cạnh giường trước khi nói với cậu điều gì đó rồi rời đi. Tobio thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy một đôi quạ bay bên cửa sổ của mình. Chúng ngày càng nhỏ dần khi bay đi, điều mà Tobio sẽ không bao giờ làm được.

Nằm xuống Tobio nhắm mắt đi ngủ.

___

Tobio dùng nĩa gắp khoai tây nghiền. Shinsuke đã mang bữa tối cho cậu cách đây không lâu trước khi rời đi để trả lời một cuộc điện thoại. Cậu ấy đã ăn một nửa thức ăn của mình và thậm chí chỉ làm vậy vì bụng cậu sẽ không ngừng kêu và anh họ của cậu sẽ không rời đi cho đến khi cậu ấy ăn.

Không phải là Tobio muốn bỏ bê bản thân, bất cứ thứ gì đòi hỏi phải vận động đều đã trở thành việc vặt đối với cậu trong vài ngày qua. Tobio không thể tập trung năng lượng để làm những việc đơn giản, và nếu nó tùy thuộc vào cậu ấy, cậu sẽ chỉ nằm trên giường.

Đang dọn đồ ăn sang bàn bên cạnh giường, Tobio bị thu hút bởi những cuốn sách học mà Shinsuke đã mang vài ngày trước. Đưa tay ra, cậu chộp lấy cái đầu tiên và mở nó ra, đó là một cuốn sách toán học. Tobio lật các trang, mỗi trang có các con số, biểu đồ và phương trình.

Lật một trang khác có thứ gì đó rơi ra. Tobio đưa tay ra và anh cảm thấy tay mình như đông cứng lại, đó là ba bức ảnh, ba bức ảnh mà cậu luôn nhìn vào mỗi buổi sáng trước và sau khi tập. Với đôi tay run rẩy, Tobio nhẹ nhàng nắm lấy chúng và cảm thấy cổ họng mình như thắt lại.

Chính khoảnh khắc đó là khi thực tế ập đến với cậu, gia đình cậu sẽ không bao giờ quay trở lại. Miwa đã ra đi và bố mẹ cậu cũng vậy, cậu khóc nức nở nâng những bức ảnh vào ngực. Giọng nói nhỏ cuối cùng đã biến mất như thể nói rằng công việc của nó đã hoàn tất. Tất cả cùng Tobio biết rằng gia đình của mình sẽ không bao giờ quay trở lại, cậu ấy chỉ từ chối chấp nhận nó.

Miwa sẽ không bao giờ trêu chọc cậu nữa vì lũ mèo hàng xóm không thích cậu ấy như thế nào, mẹ sẽ không ra cửa đón cậu sau buổi tập bóng chuyền với một đĩa ăn tối ấm áp, bố sẽ không ở đó để đưa cho cậu bóng chuyền ,khuyên và nghe những lo lắng của cậu.Cậu sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa, và có lẽ việc nhận ra điều này còn đau hơn cả lần đầu tiên.

Bởi vì bây giờ cậu đã nói rằng gia đình cậu ấy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Theo một cách nào đó, Tobio rất biết ơn vì cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy điều đó, ngay cả khi nó có vị đắng. Cậu sẽ không còn hành hạ bản thân khi chờ đợi một gia đình không còn ở đây, chắc chắn rằng anh có Shinsuke và bà của mình nhưng điều đó không ngăn được nỗi sợ rằng một ngày nào đó họ sẽ bỏ rơi cậu như hai cậu con trai mà cậu coi là bạn.

Có lẽ đó là lý do tại sao cậu từ chối nhìn thấy sự thật vì cậu sợ rằng mình sẽ bắt đầu mất tất cả. Cậu ấy đã mất hai người bạn, gia đình và bóng chuyền, Tobio không muốn mất Shinsuke và bà của mình. Họ là tất cả những gìcậu còn lại, và trong sâu thẳm cậu biết rằng nếu cậu mất chúng thì chắc chắn cậu sẽ mất trí.

Hít một hơi run rẩy, Tobio lau nước mắt, đặt những bức tranh bên cạnh và cầm lấy đĩa của mình. Cậu bắt đầu ăn tất cả mọi thứ trong đó với tốc độ chậm, nhưng điều đó không thành vấn đề, cảm giác tê dại trong lồng ngực không còn nữa như thể nó đã cất lên ngay khi Tobio nhận ra rằng gia đình cậu ấy không còn trên trái đất này nữa.

Ngay cả khi chưa sẵn sàng nói về điều đó với Shinsuke, Tobio sẽ cố gắng không làm anh ấy lo lắng quá. Trong những ngày qua, cậu có thể thấy người anh họ của mình mệt mỏi như thế nào và điều đó mang lại cảm giác tội lỗi và xấu hổ cho cậu. Gia đình anh ấy muốn cậu khỏe mạnh và tiếp tục sống nhưng ở đây cậu ấy đã nằm gục trên giường và cảm thấy có lỗi với bản thân. Shinsuke cũng đã mất gia đình của mình và Tobio thậm chí còn không hỏi anh ấy thế nào.

Còn bây giờ, cậu sẽ ăn và uống thuốc, cậu vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện, nhưng cậu sẽ cho Shinsuke biết rằng cậu ở đây vì anh. Tobio có thể không nói với anh ấy bằng lời nhưng cậu có thể làm điều đó bằng hành động. Tobio khịt mũi đẩy chiếc đĩa trống của mình ra và lấy một ít giấy và một cây bút trên bàn.

Cậu ấy bắt đầu viết ra nó, dành thời gian của mình, Tobio đã dồn hết cảm xúc của mình vào tờ giấy đó khi cậu viết có mục đích.

___

Shinsuke rời phòng Tobio sau khi để đồ ăn và trả lời cuộc điện thoại. Đó là bà của anh.

“Shin, mọi thứ ở đó sao rồi?”

“Tốt ạ, Tobio đang ăn ‘, không nhiều nhưng nó vẫn là một chút.”

Anh nghe thấy tiếng bà mình thở dài.

“Tốt quá, nghe này bà đã nói chuyện với một số bác sĩ vật lý trị liệu quanh khu vực và tìm thấy một nhà trị liệu gần nhà chúng ta. Bà đã đăng ký cho Tobio để được kiểm tra sức khỏe của thằng bé hàng ngày ở đó. Chuyến thăm đầu tiên của thằng bé sẽ diễn ra trong khoảng 4 đến 8 tuần . “

“Tốt rồi, vậy liệu thằng bé có thể đi sớm được không?”

“Chúng ta không thể quyết đinh tất cả, Tobio sẽ phải sử dụng nạng trong một thời gian. Thằng bé sẽ phải rất vất vả mới có thể đi lại được mà không cần trợ giúp. Nhưng bác sĩ đã nói rằng thằng bé sẽ không sử dụng xe lăn nữa sau khi trường học bắt đầu như vậy là tốt rồi, thằng bé sẽ không gặp khó khăn khi đi hết nơi này đến nơi khác ”.

Shinsuke thở phào nhẹ nhõm, anh lo lắng về điều đó. Tobio sẽ gặp khó khăn khi đi từ nơi này đến nơi khác, đặc biệt là khi cậu không biết rõ về nơi này.

“Bà phải đi rồi Shin nhưng trước đó, bà muốn nói với cháu rằng bà đã tìm thấy một chuyến tàu sẽ đi thẳng từ Miyagi đến Hyogo. Bà đã đặt hai vé cho tuần tới, chuyến tàu sẽ rời đi vào Chủ nhật lúc 8:30 sáng và sẽ đến Hyogo lúc 6:30 chiều. Đó sẽ là một chuyến đi dài, nhưng bà đã cố gắng chọn một nơi họ có phòng riêng để Tobio không phải di chuyển nhiều. “

“Cảm ơn bà, tuần sau bà có đến không? Bà nói rằng bà chỉ mua hai vé. “

“Ah …. bà thấy ….”

Shinsuke đợi bà mình nói tiếp.

“Bà sẽ không thể quay lại như đã định, kế hoạch tổ chức tang lễ đang kéo dài hơn những gì bà nghĩ, và họ cần bà ở đây để giúp đỡ. Bà sẽ không thể đón các cháu ở ga xe lửa, bà sẽ làm nếu có thể, bà đã cố gắng tìm một người có thể đón hai cháu . “

Anh ngâm nga trong suy nghĩ, bà anh nghe điện thoại có vẻ mệt mỏi và Shinsuke không muốn bà lo lắng thêm. Bà ấy đã mang theo hầu hết đồ đạc của Tobio và họ đã rao bán căn nhà vì họ không có nhiều tiền để tiếp tục trả các hóa đơn cho nó. Họ hầu như không thể trả tiền cho căn nhà họ đang ở và thậm chí sau đó, họ cũng đang nghĩ đến việc bán nó.

Tất cả những gì họ cần mang theo là quần áo và các sản phẩm vệ sinh của Tobio. Shinsuke cũng không có nhiều thứ trong nhà, chỉ có vài bộ quần áo và bàn chải đánh răng. Nhưng anh biết ai đó có thể giúp anh ấy.

“Bà đừng lo, cháu biết ai đó có thể giúp cháu. Hãy để cháu gọi cho họ để thông báo về điều đó ”.

“Ồ, cháu có chắc không, bà có thể tiếp tục tìm kiếm nếu cháu muốn?”

“Không, không sao đâu, bà đã làm quá đủ rồi. Để phần còn lại cho cháu và bà hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé. “

“Được rồi, hãy giữ gìn sức khỏe, tạm biệt.”

“Tạm biệt bà”

Cúp máy Shinsuke nhìn thời gian rồi cất điện thoại đi, ngày mai anh sẽ gọi cho Aran nhờ giúp đỡ. Bước đến phòng Tobio, anh dừng lại ở lối vào.

Đĩa của Tobio trống rỗng, một điều không bình thường trong những ngày qua. Shinsuke đảo mắt rồi dừng lại, trên giường của Tobio là ba bức tranh mà anh đã để vào một cuốn sách trước khi rời sân trường. Bên cạnh ba bức tranh, anh nhìn thấy một tờ giấy được gấp ngay ngắn. Nhìn lên Shinsuke định mở miệng hỏi Tobio về điều đó nhưng lại tự ngăn mình lại.

Đôi mắt Tobio nhắm nghiền và ngực cậu từ từ nhô lên, cậu đang ngủ. Nhưng điều thu hút sự chú ý của anh ấy là lần đầu tiên kể từ khi cậu ấy đến đây, nét mặt của Tobio đã thoải mái hơn, cậu không còn biểu hiện đau đớn như khi ngủ hoặc khi nhìn ra cửa sổ vào hư không.

Anh từ từ tiến về phía người em họ và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, sức nặng trên ngực anh dường như được nâng lên một chút. Trong sâu thẳm, anh biết rằng Tobio sẽ ổn thôi, thời gian có thể chữa lành bất cứ vết thương nào mà bạn chỉ cần kiên nhẫn.

Lấy ba bức ảnh và ghi chú ra khỏi giường, Shinsuke đặt những bức ảnh lên bàn và nhìn chằm chằm vào tờ giấy bạc. Nó có tên anh được viết bằng chữ viết tay của Tobio, anh từ từ mở nó ra.

Shinsuke,em xin lỗi vì đã khiến anh phải lo lắng . Em biết rằng những ngày qua em đã không tự chăm sóc bản thân và đã có những lúc em không nói chuyện với anh. Em xin lỗi vì đã không hỏi về cảm giác của anh, thay vào đó em đã thu mình lại và thậm chí không thèm nhìn anh và bà. Em hứa rằng em sẽ cố gắng, không biết khi nào em mới sẵn sàng nói về vụ tai nạn. Nhưng sẽ sớm thôi, không phải bây giờ, không phải khi vết thương mới lành. Cảm ơn anh đã chăm sóc em, Ngày mai chúng ta hãy cùng nhau làm điều gì đó như khi chúng ta còn bé.

Shinsuke mỉm cười nhẹ nhàng, anh mừng vì Tobio đã cởi mở hơn một chút, anh sẽ không muốn gây áp lực cho cậu ấy cho đến khi cậu sẵn sàng và ngay cả khi trên giấy tờ thì đó cũng là điều gì đó. Gấp mảnh giấy ghi chú lại và cho vào túi, Shinsuke chọn một cây bút bên cạnh Tobio và một mảnh giấy, viết phản hồi của mình.

Cảm ơn em, Tobio, anh hiểu, và anh sẽ không thúc ép em nói về nó. Em cần thời gian và anh sẽ đợi. Ngày mai hãy làm Onigiri như khi chúng ta còn nhỏ.

Nhẹ nhàng anh gấp tờ giấy và đặt nó bên cạnh những bức tranh. Cúi xuống hôn lên trán Tobio rồi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh sẽ ăn tối và đi ngủ, ngày mai anh ấy sẽ có một kế hoạch trong ngày với đầy đủ các hoạt động mà cả hai có thể làm.

Ngã xuống là một tai nạn. Ở lại là một sự lựa chọn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Trans] Beautiful Beta Boy (End)

  •Author:  https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/pseuds/GreyWingsandDreams •Soucre:  https://archiveofourown.org/works/28766...